Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 414 - Chương 419: Đẻ Con

 Chương 419: Đẻ Con Chương 419: Đẻ Con Chương 419: Đẻ Con

Thời điểm mà Tần Thiên đang đùa giỡn với Sở Tương Tương, hắn đột nhiên nghĩ tới Côn Luân cung chủ Mộ Dung Tuyết còn ở chỗ này... , hơn nữa nhìn bề ngoài giống như gian phòng bọn họ vô cùng kín đáo... , nhưng mà nếu tính thực lực của bà ta, mình ở đây làm gì, tuyệt đối là nhìn thấy tận mắt ... , nhớ tới lời Tiêu Du khuyên bảo, Tần Thiên lập tức dừng tay lại... Không dám lại tiếp tục.

Sở Tương Tương thấy Tần Thiên ngừng lại, cũng ngượng ngùng lấy tay Tần Thiên ra, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Tần Thiên, có chút khó hiểu, vì sao hắn lại dừng tay rồi, bất quá điều này cũng đúng ý nàng, miễn cho chút nữa có ai vào đây phát hiện ra.

- Ta đi xem Chỉ Nhược thế nào rồi.

Sở Tương Tương đứng dậy bước ra ngoài, bước đi rất là vội vàng, miễn cho lần nữa bị Tần Thiên bắt lấy làm xằng bậy sẽ không tốt.

Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương bước đi thì cảm thấy vô cùng phiền muộn, Mộ Dung Tuyết à biết bao nhiêu chỗ để ở bà ở chỗ này làm gì ... , nhịn muốn chết rồi, Tần Thiên nhìn tiểu đệ còn đang không phục của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tần Thiên đang nghĩ ngợi, điện thoại liền vang lên, cầm lên thì ra là Tiêu Du gọi, lập tức nghe máy.

- Này, tỷ tỷ về rồi à!

Tần Thiên lập tức hỏi.

- Ừ, ta đã trở về, mẹ của Chỉ Nhược ta đã cứu về rồi, Chỉ Nhược đâu rồi... !

Tiêu Du ở bên kia nói.

- A, nàng uống rượu say, đang ngủ trong nhà.

- Được rồi, tỷ sắp đến quân khu, cúp máy trước

Tiêu Du nói xong liền cúp điện thoại, Tần Thiên cũng tắt máy, đi vào căn phòng bên trong nơi mà Yến Thủy Dao, Triệu Chỉ Nhược còn có Linh Nguyệt say khướt nằm trên giường, ba người đã say mèm rồi, tư thế ngủ đủ kiểu, nhất là Linh Nguyệt và Triệu Chỉ Nhược, hai người này không biết đang làm gì, lại đang vương tay kéo áo của đối phương xuống hơn phân nữa, Tần Thiên nhìn mà không khỏi đè xuống dục hỏa.

Nếu không phải thấy Triệu Chỉ Nhược đang say, Tần Thiên sẽ hung hăn chơi đùa với nàng một pen.

- Tốt rồi, hai người các ngươi mau buông tay ra !

Tần Thiên bước tới tách hai người ra, thuận tay sờ lên bộ ngực trắng như tuyết của Linh Nguyệt, vừa trắng muốt vừa mềm mại, làm cho Tần Thiên suýt quên cả việc mình đang làm.

- Chỉ Nhược, dậy đi mẹ của nàng được cứu rồi kìa.

Tần Thiên ôm lấy Triệu Chỉ Nhược hô, dùng sức dẩy đẩy nàng, Triệu Chỉ Nhược có chút tỉnh lại, nghe được mẹ của mình được cứu rồi, không khỏi sáng mắt lên, bất quá mấy lại lần nữa hôn mê, ôm Tần Thiên, lập tức thiếp đi.

Tần Thiên nhìn bộ dạng Triệu Chỉ Nhược như vậy nhất thời vẫn chưa tỉnh lại được rồi, thì liền thả nàng ra cho nàng ngủ, thuận tay tách Yên Thủy Dao và Linh Nguyệt ra.

Xong xuôi Tần Thiên liền rời khỏi phòng, ra đại sảnh, thuận tay lấy điện thoại gọi cho Triệu Chỉ Vân, nói cho nàng biết, mẹ nàng được cứu rồi.

- Thật sao... , ta lập tức qua!

Triệu Chỉ Vân ở bên kia nghe Tần Thiên nói lập tức lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn, cúp điện thoại ngay.

Tần Thiên tắt điện thoại đi chưa được vài phút, Tiêu Du đã quay trở lại, dẫn theo một người phụ nữ trông tiều tụy, cao một mét sáu, nhìn thoáng qua tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người binh thường, tóc quăn, nhuộm ửng đỏ, khí chất cao nhã, thực lực tại một sao cấp chín.

Đây là mẹ của Triệu Chỉ Nhược, Hà Tân Lan.

- Lại đây Tần Thiên, đây là mẹ của Chỉ Nhược, mau chào dì nào!

Tiêu Du giới thiệu cho Tần Thiên.

- Chào dì, dì ngồi xuống đi chờ một chốc, chú và Chỉ Vân sẽ tới ngay thôi, Chỉ Nhược vừa mới uống say, đang nghỉ ngơi trong phòng, để con rót cho dì chút nước!

Tần Thiên nhìn mẹ của Triệu Chỉ Nhược mỉm cười, lập tức lập tức đi chuẩn bị nước, nhưng Hà Tân Lan khẽ vươn tay, cầm tay Tần Thiên không cho hắn rời đi.

Lập tức Hà Tân Lan bắt đầu đánh giá Tần Thiên, nhìn xem Tần Thiên không ngừng gật đầu, miệng nói:

- Con bé Chỉ Nhược quả nhiên không chọn lầm người...

- Cảm ơn dì!

Tần Thiên lễ phép nói, Hà Tân Lan lúc này mới thả tay hắn ra, buông người ngồi xuống trên ghế salon, sắc mặt lúc trước trắng bệch theo thời gian đã dần hồi phục lại, nhìn qua không có tiều tụy như lúc ban đầu nữa.

Tiêu Du bước lên lầu, tìm Mộ Dung Tuyết nói chuyện.

- Dì uống nước đi!

Tần Thiên rót một chén nước đặt trước mặt Hà Tân Lan.

- Lại đây Tần Thiên, ngồi cạnh dì này!

Hà Tân Lan rất vừa ý Tần Thiên, thân thiết lôi kéo Tần Thiên ngồi xuống.

Đây là tất nhiên đấy, Tần Thiên thực lực cường đại, gia thế lại tốt, nhân phẩm lại tốt, tướng mạo cũng đẹp, lại lễ phép, Hà Tân Lan tất nhiên vừa lòng phi chàng con rể này rồi, tuy rằng Tần Thiên có nhiều nữ nhân, bất quá bà cũng là một người từng trong thế gia, Hà Tân Lan không chú ý những điều này, đại thế gia đều như vậy, ba vợ bốn thiếp hầu như rất bình thường.

Tần Thiên được mẹ vợ tương lai kéo xuống, trong lòng không khỏi có chút lo lắng bất an.

- Tần Thiên à... , Chỉ Nhược nhà chúng ta con cảm thấy nó như thế nào?

Hà Tân Lan nở nụ cười nhìn Tần Thiên, chẳng hiểu tại sao strong lòng hắn lại hoảng hốt không biết vì điều gì.

- Chỉ Nhược sao... , rất tốt... , quan tâm, ôn nhu, hiểu chuyện, lại thông minh, lanh lợi...

Tóm lại Tần Thiên đem tất cả từ ngữ tốt đẹp nhất về phụ nữ hắn có thể nghĩ ra mà nói, nghe vậy Hà Tân Lan rất đỗi làm vui mừng.

- Ừ, dì cũng cảm thấy như vậy, con của dì từ nhỏ đã biết nghe lời lại rất thông minh đấy, lớn lên lại xinh đẹp, suốt ngày bị đám con trai chú ý, điểm ấy dì cũng không nói nữa, miễn con nghĩ cho ta là mèo khen mèo dài đuôi, dì nói với con, ta biết con có rất nhiều nữ nhân, ta cũng sẽ không chú ý những thứ này, ta chỉ hi vọng con có thể đối đãi thật tốt với Chỉ Nhược, ngàn vạn không thể bội tình bạc nghĩa biết không, ta xem các con niên kỷ cũng không nhỏ, lúc nào sinh cháu cho ta bồng bế...

Hà Tân Lan nói, vẻ mặt kích động.

Tần Thiên nghe Hà Tân Lan nói... , bị hù không khỏi đổ mồ hôi lạnh, sao vòng vo hồi lại đến chuyện này rồi...

- A... Cái này, dì à bọn con còn trẻ mà, tạm thời chưa có cân nhắc tới những thứ này, dì, uống nước đi!

Tần Thiên vội vàng tươi cười đánh trống lãng, cầm ly nước đưa tới trước mặt Hà Tân Lan .

- Từ từ, đợi chút nữa rồi uống, ta đang nói chuyện với con... , chúng ta thảo luận một chút chuyện đẻ con, tiểu Thiên, dì biết tuổi các con muốn tự do, không muốn đẻ con để rước thêm phiền toái, việc này không có gì đâu, nếu không có thời gian thì có thể đẻ con rồi đưa cho ta nuôi, dì cam đoan với con sẽ nuôi dạy nó thật tốt, dì cảm thấy sang năm vận số không tệ, hai con nên sinh một đứa để cho dì vui nhà vui cửa.

Hà Tân Lan vẫn như cũ trung thành với cái đề tài này, Tần Thiên không khỏi buồn bực.

Vào lúc này, Triệu Chỉ Vân và Triệu Vô Cực cũng bước từ bên ngoài vào.

- Tân Lan!

- Mẹ!

Triệu Chỉ Vân và Triệu Vô Cực đồng thời kích động kêu một tiếng, lập tức chạy về phía Hà Tân Lan.

Hà Tân Lan nghe được, lập tức liền đứng lên, giang hai tay ôm lấy Triệu Chỉ Vân, hai mẹ con vô cùng kích động, Tần Thiên nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhỏm, rốt cuộc cũng thoát khỏi chuyện rắc rối này rồi. .

Bình Luận (0)
Comment