SỐNG CÙNG BIỂU TỶ
Trong biệt thự, Tần Thiên và Triệu Chỉ Vân kết thúc một buổi chiều chơi games trên máy tính, làm cho tinh thần Tần Thiên muốn sụp đổ. Vốn là hai người cùng nhau chơi một trò chơi đối kháng, kết quả Triệu Chỉ Vân luôn luôn chơi xấu, không cho phép Tần Thiên đánh cô, chỉ có cô mới có thể đánh. Kết quả nửa ngày trời Tần Thiên chỉ có thể nhìn nhân vật mà mình điều khiển đang sống sờ sờ bị Triệu Chỉ Vân hành hạ chết, nửa buổi chiều nhìn Triệu Chỉ Vân không biết xấu hổ...
- Bà cô nhỏ của ta, hay là ngươi bỏ qua cho ta đi, cứ tiếp tục như vậy ta sẽ chết.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân im lặng nói, có người chơi games như vậy sao, chẳng khác gì chơi một người... , mình thì ở bên cạnh nhìn, hơn nữa còn là nhìn mình bị người khác hành hạ chết...
- Không có việc gì đâu... , ta không so đo, ngươi so đo cái gì... , đàn ông con trai, một chút rộng lượng cũng không có, sau này đi ra xã hội lăn lộn như thế nào đây... , làm sao mà cua được chị ta...
Triệu Chỉ Vân một bên chơi trò chơi, một bên nói bậy bạ, lời nói ra hoàn toàn không có trải qua suy nghĩ của đai não.
- Nói nhảm, đương nhiên là ngươi không so đo rồi, bởi vì người chết không phải là ngươi!
Tần Thiên phiền muộn mà nói.
Đúng lúc này, cửa phòng Sở Tương Tương mở ra, vẻ mặt Triệu Chỉ Nhược mang vẻ mặt buồn ngủ từ trong phòng đi ra, giữa trưa uống say khướt thẳng đến bây giờ mới tỉnh lại.
- Chỉ Nhược, ngươi tới thật đúng lúc, nhanh cùng em gái của ngươi chơi games, ta sắp phát điên rồi.
Tần Thiên lập tức quăng cần điều khiển, chạy về phía Triệu Chỉ Nhược, kéo Triệu Chỉ Nhược ngồi xuống ghế sa lon, nhét cần điều khiển vào trong tay nàng.
- Làm sao vậy Tần Thiên, tại sao Chỉ Vân lại ở đây cùng huynh chơi trò chơi vậy...
Triệu Chỉ Nhược kỳ quái nhìn hai người, hai người trước đây ghét nhau như nước với lửa vậy thế mà bây giờ lại vui vẻ như vậy...
- Chị, mẹ trở về nên em cùng cha đến xem, anh rể nói sau này muốn chơi trò chơi với em, em theo anh ấy chơi, nhưng mà kỹ thuật anh rể rất tệ, luôn luôn thua cuộc.
Triệu Chỉ Vân nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, hoàn toàn thay đổi trắng đen, nói mà mặt không đỏ tim không đập, Tần Thiên thật sự bội phục cô vô cùng.
- Mẹ trở về sao... , ở đâu vậy... !
Triệu Chỉ Nhược vừa nghe đến mẹ cô đã quay trở lại, lập tức vui vẻ từ trên ghế salon đứng lên.
- Ở trong nhà sao, để ta đi xem!
Triệu Chỉ Vân còn chưa nói hết, Triệu Chỉ Nhược đã lao ra rồi, trong nháy mắt liền biến mất, tốc độ cực nhanh.
- Lại đây anh rể, tuy rằng kĩ năng của ngươi không tốt cho lắm, nhưng mà ta tạm chấp nhận cũng được, cùng lắm ta không bảo ngươi đứng yên là được rồi.
Triệu Chỉ Vân nhìn Tần Thiên vui vẻ nói, đem cần điều khiển nhét vào trong tay Tần Thiên.
Tần Thiên hóa đá tại chỗ, vất vả tìm kẻ chết thay, ấy mà chưa gì lại tới tay mình lần nữa, rốt cuộc kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì mà bây giờ phải chịu chuyện này vậy, Tần Thiên thật sự là khóc không ra nước mắt...
- Các người đang chơi cái gì ?... Ta cũng muốn chơi!
Đúng lúc này, Linh Nguyệt từ trong phòng đi ra với bộ dáng vui vẻ, bay thẳng đến chỗ Tần Thiên, bổ nhào lên người Tần Thiên, hung hăng hôn xuống bờ môi của Tần Thiên, hai tòa cao ngất mềm mại trước ngực đặt nghiêm chỉnh ở trên mu bàn tay Tần Thiên.
- Ngươi làm gì vậy, đây chính là nam nhân của chị ta, ngươi không thể làm chuyện xằng bậy!
Tần Thiên còn chưa kịp tách Linh Nguyệt ra, Triệu Chỉ Vân đầu tiên là mất hứng, sau đó một tay đẩy Linh Nguyệt ra.
- Cái gì mà nam nhân của chị ngươi... , ta nói cho ngươi biết, ta cũng là một trong những nữ nhân Tần Thiên, không mượn ngươi xen vào.
Linh Nguyệt nhìn Triệu Chỉ Vân đắc ý nói, sau đó đẩy tay cô ra, hai tay ôm lấy cánh tay Tần Thiên.
- Không được, ngươi không thể làm nữ nhân của anh rể ta, hắn là của chị ta.
Triệu Chỉ Vân lập tức nóng nảy, ném cần điều khiển trò chơi, thò tay phải chụp lấy tay Linh Nguyệt, muốn giật tay Linh Nguyệt ra, nhưng lại bị Tần Thiên ngăn cản.
- Được rồi, hai người các ngươi đừng cãi nữa, hai người cùng nhau chơi đi, ta nghỉ ngơi một chút, đầu ta đau muốn chết.
Tần Thiên nói xong xoay người rời đi, chạy rất nhanh về trong phòng mình, khóa cửa lại không cho Linh Nguyệt vào.
- Hừ! Thấy không, anh rể của ta không thích ngươi, ngươi đừng có mà hy vọng!
Triệu Chỉ Vân nhìn thấy Linh Nguyệt kinh ngạc, vui vẻ nói.
- Hừ! Làm sao ngươi biết hắn không thích ta, chẳng qua là hắn thẹn thùng mà thôi, hắn còn sờ soạng chỗ này của ta , làm sao mà hắn không thích ta được.
Cô nàng Linh Nguyệt này điển hình chính là con gái mạnh dạn, hoàn toàn không có chút nào rụt rè, chỉ cần có thể chiến thắng đối phương, cái gì cô cũng đều nói được.
- Ngươi... Ngươi thật không biết xấu hổ, anh rể của ta sao có thể sờ soạng ngươi, do ngươi dán cứ sáp sáp vào ảnh rể của ta, hắn không thể tránh được mà thôi.
Triệu Chỉ Vân sốt ruột nói, giống như nam nhân của mình bị đoạt chứ không phải là nam nhân của chị mình bị đoạt.
Linh Nguyệt tuy rằng tùy tiện, nhưng mà trực giác của nữ nhân vẫn có, nhìn thấy Triệu Chỉ Vân gấp gáp như vậy, không khỏi nhíu mày, nhìn Triệu Chỉ Vân nói:
- Không phải là ngươi thích Tần Thiên đấy chứ.
- A... Ngươi nói bậy bạ gì đó... , ta không có.
Triệu Chỉ Vân không biết vì sao, nói xong câu đó, sắc mặt lập tức đỏ lên, cô cũng không biết vì sao, hơn nữa tim đập cũng thêm nhanh, rất kỳ lạ.
- Còn nói không phải, mặt đỏ rần, đừng hòng nói xạo, không nghĩ đến cô em vợ là ngươi mà lại thầm mến anh rể, thật sự là không biết xấu hổ... , còn dám nói câu không biết xấu hổ, ngươi mới thật sự là không biết xấu hổ đấy.
Linh Nguyệt chỉ vào Triệu Chỉ Vân vẻ mặt khinh bỉ nói.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, nữ nhân thối tha nhà ngươi, ta đánh chết ngươi!
Triệu Chỉ Vân tức giận, lập tức liền hướng về phía Linh Nguyệt nhào tới, thò tay phải bắt lấy tóc Linh Nguyệt.
Linh Nguyệt cũng không phải là người tốt, ngươi đánh ta, ta đây cũng đánh lại ngươi, vì vậy hai người cứ như vậy uốn éo đánh nhau.
Chuyện ở bên ngoài đều lọt vào tai của Tần Thiên, vừa nghe đến lúc hai người đánh nhau, không khỏi buồn bực đứng lên, mở cửa đi ra.
- Được rồi, các người mau dừng lại ngay, đánh cái gì mà đánh... !
Tần Thiên tức giận nói, trực tiếp tách hai người ra.
- Tần Thiên, cô em vợ của ngươi thích ngươi, không biết xấu hổ còn muốn loạn luân!
Linh Nguyệt trực tiếp ôm lấy cánh tay Tần Thiên, chỉ vào Triệu Chỉ Vân nói.
Sắc mặt Triệu Chỉ Vân lập tức đỏ thẫm, vội vàng cãi:
- Ta không có, cô ta nói bậy.
- Có, cô ta chính là như thế, ngươi nhìn xem mặt cô ta đỏ lên hết rồi kìa.
Linh Nguyệt lập tức nói.
- Câm miệng hết cho ta, đừng quậy nữa, lại quậy thì hai người các ngươi đều đi ra ngoài cho ta!
Tần Thiên cả giận nói, hai người lập tức ngừng lại, không để ý đến đối phương nữa.
- Tốt lắm, Linh Nguyệt, ngươi trở về chỗ của ngươi cho ta , Chỉ Vân, ngươi cũng thế, nhanh về nhà cha mẹ ngươi đi.
Tần Thiên cũng không có cách nào khác, miễn cho hai người đừng đánh nhau nữa là được, dứt khoát cho hai người trở về là được.
- Ta không đi, ta muốn ở lại đây.
Linh Nguyệt đương nhiên không chịu, cô còn chưa trả thù Tần Thiên xong, sao có thể đi nhanh như vậy.
- Ta cũng không đi!
Triệu Chỉ Vân cũng nói.