Sống cùng biểu tỷ
- Hừ! Lẽ nào lại như vậy, khinh người quá đáng!
Tề gia bên này, trưởng lão Tề gia ngồi ở trên ghế bộ dáng vô cùng phẫn nộ, hắn coi Tề Vân Long là người nối nghiệp thế mà cứ như vậy bị Tần Thiên giết, lại còn ở trước mặt mọi người trêu đùa hắn một trận, hoàn toàn không cho hắn mặt mũi, làm cho hắn bị bẽ mặt ở trước mặt mọi người...
- Đại trưởng lão, ngươi yên tâm, tiểu tử này sống không được bao lâu đâu, đợi tới lúc thi đấu Thiên Bảng hắn nhất định phải chết.
Bên cạnh một trưởng lão có chòm râu dài của Tề gia đứng ra nói.
- Hừ! Ta chỉ sợ thi đấu Thiên Bảng hắn không dám phách lối nữa thôi!
Đại trưởng lão Tề gia hừ lạnh một tiếng nói.
- Không tham gia cũng không sao, chúng ta có thể đợi sau cuộc tranh tài từ từ thảo luận chuyện này. Dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian, giết chết hắn là chuyện sớm muộn. Chỉ cần trận đấu vừa kết thúc, rời khỏi quân khu, đợi một khoảng thời gian chúng ta sẽ cùng tất cả các đại gia tộc hợp sức giết hắn. Người của Côn Luân Thần Cung có thể bảo vệ hắn từng giây từng phút. Nhưng mà Côn Luân Thần Cung cũng chỉ có một người mà thôi, chỉ cần chúng ta phái ra nhiều người thực lực cao cường hơn hắn, thì Tần Thiên chắc chắn sẽ chết.
Trưởng lão râu dài lần nữa đề nghị.
- Ừ, ý kiến này không tệ, chỉ sợ đến lúc đó bên phía Côn Luân Thần Cung có phiền toái gì thì chuyện này khó thực hiện rồi.
Đại trưởng lão có chút lo lắng nói.
- Chuyện này càng không cần phải lo lắng , tuy rằng Tứ Đại Thánh Địa không có biểu hiện gì, nhưng mà thật ra sau lưng lại đấu nhau một mất một còn, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Bây giờ biểu hiện của Tần Thiên lợi hại như vậy, hơn nữa còn là người của Côn Luân Thần Cung, ta chắc rằng người của Tam Đại Thánh Địa tuyệt đối sẽ không bằng lòng nhìn một thiên tài cứ thế bị người của Côn Luân Thần Cung mang đi. Vì thế chúng ta giết Tần Thiên sẽ không có vấn đề gì, có thể khi ấy bọn hắn còn tới để giúp chúng ta đấy. Hơn nữa, đại trưởng lão, ông đừng quên, bà già kia của Tần gia cũng muốn Tần Thiên chết, nếu chúng ta giết Tần Thiên... , bà già kia chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Trước tiên chúng ta có thể thông đồng với bà ta.
Trưởng lão râu dài phân tích nói.
Đại trưởng lão Tề gia nghe xong, suy nghĩ, cảm thấy rất có lý.
- Tốt lắm, trước hết cứ làm như thế, cho ta liên lạc với bà già kia của Tần gia một chút, ta nói chuyện với bà ta. ...
Ngụy gia bên này.
Trong phòng khách, người Ngụy gia ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, hơi nghiêng đầu, híp nửa mắt, một bên khóe miệng hơi nhếch lên, giống như cười mà không phải cười, thoạt nhìn cả người trông vô cùng gian trá xảo quyệt.
Ngụy Sang Khổng – gia chủ của Ngụy gia tuy rằng đã gần bảy mươi tuổi, nhưng bộ dạng cùng lắm chỉ mới 50 tuổi, tinh thần khỏe mạnh.
- Ngụy Khuê, lần này ngươi làm tốt lắm, mặc dù không thể giết chết thằng nhóc Tần gia kia, nhưng lại có thể giết chết thằng nhóc của Tề gia cho ta, khiến cho Tề gia ít đi một kẻ thù, làm rất tốt.
Ngụy Sang Khổng nhìn Ngụy Khuê gật đầu khen ngợi nói.
- Cảm ơn gia chủ khích lệ, sau này Ngụy Khuê nhất định sẽ không ngừng cố gắng, vì gia tộc mà cống hiến.
Ngụy Khuê thản nhiên cười nói, trông rất bình tĩnh, Ngụy Sang Khổng càng nhìn càng hài lòng.
- Ừ, ta hỏi ngươi một chuyện, hai em trai của ngươi chết như thế nào.
Ngụy Sang Khổng nhìn Ngụy Khuê hỏi.
Ngụy Khuê nghe xong, sắc mặt khựng lại trong đôi chút, nhưng lập tức khôi phục lạivẻ bình thường, duy trì bộ dáng bình tĩnh, nhìn Ngụy Sang Khổng nói:
- Gia chủ, hai đứa em trai của ta không chịu nghe ta khuyên bảo, một lòng muốn tiến lên giết chết Tần Thiên, vì vậy đã bị cáo già Sở Văn Long giết chết, Ngụy Khuê cảm thấy cực kỳ đau lòng. Nếu như lúc trước ta cương quyết một chút giữ chặt bọn họ lại, bi kịch chắc chắn sẽ không xảy ra."
Ngụy Khuê nói xong, một mặt làm ra bộ dáng đau lòng, biểu hiện vô cùng tha thiết, có thể so với diễn viên chuyên nghiệp được rồi.
- Khốn nạn! Ngươi dám nói dối, rõ ràng là do ngươi giết chết, ngươi vì muốn đoạt được vị trí gia chủ, không tiếc giết chết hai em trai của ngươi, ngươi nói xem có đúng hay không... !
Ngụy Sang Khổng bỗng nhiên tức giận mãnh liệt, chỉ vào Ngụy Khuê cả giận nói.
- Bịch!
Ngụy Khuê lập tức liền quỳ gối trên mặt đất.
- Gia chủ, Ngụy Khuê không có, Thiên Địa chứng giám, Ngụy Khuê sao có thể làm loại chuyện súc sinh này, nếu Ngụy Khuê làm ra loại chuyện này, Ngụy Khuê tình nguyện bị sấm sét đánh trúng, chết không yên lành!
Ngụy Khuê quỳ trên mặt đất, lớn tiếng hô, bộ dáng giống như hắn không làm cái gì cả.
- Nói dối, chính là ngươi, ngươi còn không chịu thừa nhận, ta sẽ giết ngươi!
Ngụy Sang Khổng vung mạnh tay lên, một thanh mảnh kiếm xuất hiện ở trong tay bà ta, trực tiếp đặt trên cổ Ngụy Khuê, hù cho Ngụy Khuê mặt mũi trắng bệch.
- Nói, có phải ngươi hay không!
Ngụy Sang Khổng lần nữa quát.
- Không phải, Ngụy Khuê không có làm!
Ngụy Khuê vẫn như cũ chết cũng không thừa nhận cho dù bị dọa quá sức .
- Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi thừa nhận, ta sẽ tha cho ngươi, ngươi không thừa nhận, ta sẽ giết ngươi!
Ngụy Sang Khổng giận dữ hét, đệ tử Ngụy gia ở ngoài phòng cũng có thể nghe được tiếng vang bên trong, nguyên một đám vô cùng tò mò, nhưng cũng không dám đi vào.
Lưỡi dao sắc bén của Ngụy Sang Khổng đặt trên cổ Ngụy Khuê đã tạo ra một vết thương rồi, máu tươi chảy dọc trên thanh kiếm, rơi trên mặt đất, từng giọt một, cực kỳ rõ ràng.
Ngụy Khuê bị dọa muốn tè ra quần, vô cùng sợ hãi Ngụy Sang Khổng cứ như vậy mà giết hắn.
- Ta không làm! Ta không thẹn với lương tâm, gia chủ muốn đánh muốn giết xin cứ tự nhiên!
Ngụy Khuê mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn Ngụy Sang Khổng lớn tiếng hô, hô xong trực tiếp nhắm mắt lại, làm ra bộ dáng thấy chết không sờn.
Ngụy Sang Khổng nhìn thấy biểu hiện của Ngụy Khuê như vậy, bỗng nhiên nở một nụ cười hài lòng, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
- Hừ! Ta sẽ giết ngươi!
Ngụy Sang Khổng cả giận nói, nhưng không có hành động, mà là thu lại kiếm, sau đó xoay người rời đi, để lại một mình Ngụy Khuê tại đó.
Giờ phút này Ngụy Khuê đã bị hù tè ra quần, thật ra hắn đoán được Ngụy Sang Khổng không nóng nảy mới dám chết không thừa nhận đấy chứ. Vừa rồi nếu như hắn thừa nhận Ngụy Sang Khổng nhất định sẽ giết hắn, mà không thừa nhận, ngược lại sẽ buông tha hắn. Bởi vì Ngụy Sang Khổng chính là người như vậy, đã làm sai chuyện gì chết cũng không thừa nhận, cũng không cần người khác nói, nếu như đã làm sai, vậy sau này sửa đổi là được, tuyệt đối không thừa nhận. Bà ta tình nguyện phụ người trong thiên hạ, chứ không cho người trong thiên hạ phụ bà ta.
Ngụy Khuê đã đoán được tính cách của Ngụy Sang Khổng, mới dám làm như vậy, trở thành người giống Ngụy Sang Khổng, vì thế Ngụy Sang Khổng thấy Ngụy Khuê giống mình nên mới không ra tay giết chết, bởi vì bà ta biết rõ người như vậy mới có thể làm chuyện đại sự, giống như bà ta.
Chẳng qua vừa rồi một giây này, Ngụy Khuê đã bị dọa sợ, dù sao đây cũng là tánh mạng.
Ngụy Sang Khổng rời đi một lúc lâu, Ngụy Khuê mới từ dưới đất đứng lên, trên mặt đất đã là một bãi ướt sũng, nhưng mà Ngụy Khuê lại không quan tâm, ngược lại vô cùng vui vẻ, bởi vì hắn đã được gia chủ chấp nhận, tương lai vị trí gia chủ của Ngụy gia nhất định sẽ là của hắn.
- Hừ! Tần Thiên, lần này thật cám ơn ngươi... , giúp ta một chuyện lớn, nhưng mà ta vẫn còn muốn giết ngươi nha.
Ngụy Khuê lầu bầu nói, vẻ mặt âm trầm, thoạt nhìn cực kỳ nham hiểm.