Tần Thiên kéo Triệu Chỉ Vân đi về phía rừng cây, nhìn thấy xung quanh không có ai liền ngừng bước, nghiêm mặt nhìn Triệu Chỉ Vân.
- Anh rể ngươi muốn làm gì... , ngươi muốn làm chuyện kia với ta sao.
Triệu Chỉ Vân nhìn Tần Thiên với vẻ mặt thẹn thùng, hai tay che trước ngực, thoạt nhìn rất hấp dẫn.
- Bớt nói nhảm, nghiêm túc chút cho ta, ta muốn dạy cho ngươi cách làm người cho đúng, làm một người bình thường!
Tần Thiên nhìn bộ dạng Triệu Chỉ Vân hận không thể tát một cái, hung hăng dạy dỗ nàng một trận.
- Ta rất bình thường, không cần đâu... anh rể hay là chúng ta đi qua ki túc xá bên kia đi, ta rất thích cái style đồ lót mới kia, rất đẹp, ngươi giúp ta lấy được nó ta nhất định sẽ yêu ngươi đến chết.
Triệu Chỉ Vân căn bản là không để ý đến lời nói của Tần Thiên, vẻ mặt vẫn hưng phấn như cũ kéo Tần Thiên đi về hướng chỗ ở của dị năng giả, chuẩn bị tiếp tục kế hoạch của nàng.
- Quay trở lại cho ta!
Tần Thiên một tay kéo Triệu Chỉ Vân lại không cho nàng đi.
- Ngươi nghe kĩ cho ta, từ hôm nay trở đi không cho ngươi đi trộm quần lót nữa, có nghe không, nếu không nghe ta sẽ hung hăng dạy dỗ ngươi!
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân, cố gắng làm ra bộ dáng hung ác.
- Vì cái gì... không cho ta trộm quần lót nữ nhân thì ta sẽ trộm quần lót nam nhân... , nhưng mà ta lại không thích nam nhân...
Triệu Chỉ Vân bĩu môi nói.
- Mặc kệ là nam hay nữ đều không được trộm, ngươi không thể làm một nữ sinh bình thường sao!
- Không muốn!
Triệu Chỉ Vân không thèm suy nghĩ liền từ chối, muốn nàng không đi trộm quần lót nữ sinh nũa sao, chuyện đó tương đương với việc muốn mạng của nàng. Một ngày không cầm quần lót của người khác, nàng liền mất ngủ cho nên nàng sẽ không buông tha.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân lì lợm từ chối không hề có một chút cảm giác ngoài ý muốn nào, bệnh của Triệu Chỉ Vân từ xưa đến nay không phải chỉ cần một hai lời nói là có thể xong được. Tần Thiên không hề mong chờ việc thoáng cái là có thể giải quyết xong, chẳng qua là trước tiên nói một chút với Triệu Chỉ Vân, sau đó thời gian dần trôi chậm rãi xâm nhập vào nội tâm của Triệu Chỉ Vân.
- Chỉ Vân, ta biết rõ ngươi từ nhỏ đã trải qua tổn thương dẫn đến trong lòng ngươi có chút bóng ma. Nhưng mà hiện tại cũng đã qua lâu rồi, ngươi không thể cứ sống mà mang bóng ma trong lòng như vậy, phải tiến lên và sống một cuộc sống của người bình thường. Có hiểu không, có như vậy thì cha mẹ ngươi, chị của ngươi, những người quan tâm ngươi mới có thể yên tâm được. Nếu như ngươi cứ luôn như vậy, bọn họ sẽ rất đau lòng. Ngươi có hiểu không, ngươi phải học cách hiểu được cảm giác của người khác.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân chậm rãi nói, giọng điệu không có gay gắt như lúc đầu.
Triệu Chỉ Vân nghe thấy lời Tần Thiên nói, có chút cúi đầu. Nói thật, nàng cũng muốn sống cuộc sống của người bình thường, cũng muốn nói lời yêu thương, nhưng mà chuyện khi còn bé vẫn như cũ hiện rõ mồn một trước mắt, trừ thân nhân của nàng ra, một khi tiếp xúc với bất cứ nam nhân nào khác thì nội tâm của Triệu Chỉ Vân sẽ vô cùng sợ hãi. Cảm giác giống như bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể xâm phạm mình, nàng vô cùng sợ hãi, có đôi khi muốn giết chết đối phương.
- Ta làm không được!
Triệu Chỉ Vân trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn Tần Thiên chậm rãi nói với vẻ mặt uất ức.
- Không thể lập tức làm được, bây giờ ngươi nói cho ta biết, trong lòng ngươi cảm thấy thế nào.
- Ta nhìn thấy quần lót của các nữ sinh liền có cảm giác vô cùng thân thiết, ta nghĩ rằng ta phải lấy được chúng. Ta nhìn thấy nam nhân thì cảm giác vô cùng sợ hãi, không có cảm giác an toàn.
Triệu Chỉ Vân nói ra cảm xúc tâm lý của mình một cách chi tiết.
Tần Thiên nghe thấy lời Triệu Chỉ Vân nói, trong đầu suy nghĩ, phân tích một chút, không khác biệt lắm với mình lúc trước. Triệu Chỉ Vân bởi vì nam nhân mà đối với các nữ nhân sinh ra thiện cảm, cảm thấy nữ nhân đối với nàng không có bất cứ nguy hiểm nào. Chẳng qua đối với mình nàng cũng không có cảm giác sợ hãi, chẳng lẽ Triệu Chỉ Vân nghĩ mình thành nữ nhân sao...
- Vì sao ngươi đối với ta không có cảm giác sợ hãi ?
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân hỏi.
- Ta cũng không biết, mặc dù anh rể trông rất xinh đẹp, nhưng ta cảm thấy ngươi cũng không phải là người xấu, hơn nữa ngươi còn là nam nhân của chị ta, cho nên ta cũng không sợ hãi ngươi.
Triệu Chỉ Vân nhìn Tần Thiên cười nói, nói xong lại thò tay ôm lấy cánh tay của Tần Thiên. Từ sau cái lần đầu tiên cùng Tần Thiên phát sinh ra loại quan hệ mập mờ, Triệu Chỉ Vân cũng không phát hiện ra bản thân rõ ràng đối với Tần Thiên sinh ra cảm giác gần gũi, nhìn thấy Tần Thiên không hiểu sao đáy lòng sẽ vô cùng vui vẻ, tim đập cũng nhanh hơn.
- Khụ khụ... !
Tần Thiên nghe thấy lời Triệu Chỉ Vân nói không khỏi xấu hổ ho khan hai cái, chính mình xinh đẹp đến như vậy sao, như thế nào cả đám đều nói mình xinh đẹp...
Theo như lời Triệu Chỉ Vân nói hồi nãy, xem ra Triệu Chỉ Vân đối với thân nhân sẽ không sinh ra sự chán ghét. Cái này có chút phiền toái, cũng không thể đem tất cả đàn ông trở thành thân nhân của Triệu Chỉ Vân được.
- Chuyện này, trước tiên ngươi thả tay ta ra, cứ như vậy bị người khác khác nhìn thấy sẽ bị nói xấu đấy.
Tần Thiên đang chuẩn bị nói một chút với Triệu Chỉ Vân, kết quả phát hiện Triệu Chỉ Vân rõ ràng ôm chặt cánh tay của mình. Đè nặng lên cánh tay của mình, đầu cũng dựa trên vai mình. Tuy rằng cảm giác này thật thoải mái nhưng đây là em gái của Triệu Chỉ Nhược, Tần Thiên không dám xằng bậy. Nếu không Triệu Chỉ Nhược có thể sẽ giết chết mình tội dám làm loại chuyện loạn luân này.
- Không được đâu, ta rất sợ hãi, muốn ôm ngươi, hơn nữa ta là em vợ của ngươi, ngươi sợ cái gì, chỉ cần trong lòng ngươi không loạn là được rồi.
Triệu Chỉ Vân nói xong không khỏi càng thêm ôm chặt cánh tay Tần Thiên, lại để cho bộ ngực sữa của mình càng thêm dán sát vào cánh tay Tần Thiên làm cho Tần Thiên vô cùng xấu hổ.
Ngươi nói xem ngươi cứ ôm chặt lấy cánh tay của ta như vậy, ta có thể không nghĩ lung tung sao, đúng là vớ vẫn... Nhưng mà nhìn xem xung quanh cũng không có ai, bộ dạng Triệu Chỉ Vân cũng là không muốn buông tay, Tần Thiên cũng đành thôi.
- Việc đó, Chỉ Vân, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi phải từ từ học cách tiếp nhận nam nhân, giống như ngươi tiếp nhận ta vậy. Ta nhớ trước kia ngươi cũng rất chán ghét ta, bây giờ không phải là không có gì rồi sao. Chỉ cần cùng một người tiếp xúc lâu rồi, thời gian dần qua đi ngươi sẽ phát hiện ra thiên hạ này không phải tất cả nam nhân đều xấu xa, có hiểu không.
Tần Thiên rất nghiêm túc nói với Triệu Chỉ Vân.
- Ừ, việc kia anh rể... ta sẽ bắt đầu từ ngươi trước có được không... Về sau mỗi ngày ta đều đi theo bên cạnh ngươi, chậm rãi quen thuộc, vậy sau này ta cũng sẽ không còn sợ nam nhân nữa.
Triệu Chỉ Vân rất đáng yêu cười cười nói với Tần Thiên.
Tần Thiên tưởng tượng, cái này cũng có thể, dù sao bên cạnh mình bạn bè đều là nam nhân về sau có thể để cho Triệu Chỉ Vân dần dần tiếp xúc qua, làm tốt thì Triệu Chỉ Vân liền được cứu rồi.
- Được rồi, về sau ngươi cứ ở bên cạnh ta, nhưng mà ngươi cũng không được làm như vậy nữa, sẽ bị người khác hiểu lầm đấy. Ngươi buông tay ta trước đi, còn có từ hôm nay trở đi không cho phép ngươi nghĩ đến chuyện trộm quần lót nữa, có nghe không.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân với vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Được!
Triệu Chỉ Vân lập tức sảng khoái đồng ý, sau đó buông lỏng cánh tay Tần Thiên ra, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý nhưng lập tức biến mất không thấy nữa.
- Vậy được rồi, chúng ta trở về thôi.
Sau đó hai người liền rời khỏi rừng cây, trở về biệt thự. Triệu Chỉ Vân theo sát ở phía sau, nắm lấy quần áo Tần Thiên như một đứa con nít, trông rất vui vẻ.
Tần Thiên nhìn thấy nàng vui vẻ, đáy lòng thở dài một hơi. Chỉ cần Triệu Chỉ Vân không còn yêu thích nữ nhân nữa là tốt rồi, chuyện khác từ từ sẽ đến không thể nóng vội, mới ăn đã nghĩ mình mập lên, không có chuyện tốt như vậy.