-
Buổi chiều vẫn là Thiên bảng thi đấu, Tần Thiên cũng không nhiều lắm hứng thú, cũng không đi xem, Triệu Chỉ Nhược cũng không đi, trong phòng cùng Tần Thiên, những nữ nhân khác đều đi xem náo nhiệt...
- Đến, lão công yêu dấu, để em đấm bóp mát xa cho anh.
Triệu Chỉ Nhược hiện vẻ mặt vũ mị nói với Tần Thiên, nằm bên cạnh hắn, một tay sờ đùi Tần Thiên khiến hắn cảm thấy ngứa đấy.
- Tốt, không phải muốn ăn chuối chứ?
Tần Thiên ôm lấy nàng đặt trên người mình, vuốt mặt Triệu Chỉ Nhược hỏi, phía dưới đã chào cờ.
Mấy ngày nay, Mộ Dung Tuyết ở chỗ này nên cả hai đều không thân mật, làm Triệu Chỉ Nhược nhịn không nổi, cho nên mới chủ động muốn mát xa cho Tần Thiên, không đi xem so tài.
- Không có, nhân gia sợ anh nhịn không nổi, sẽ đi tìm những nữ nhân khác.
Triệu Chỉ Nhược bị Tần Thiên nói trúng tim đen thẹn thùng, trong nội tâm nàng thật rất muốn, phía dưới cũng đã có cảm giác, khí tức nam tử trên người Tần Thiên để cho tim đập nhanh hơn.
- Không có hả... , chắc do anh nghĩ sai, chúng ta ngủ đi thôi.
Tần Thiên nói xong, để Triệu Chỉ Nhược qua một bên.
- sắc lang chết tiệt, dám trêu đùa em.
Triệu Chỉ Nhược cả giận quát, trở mình đè lên người Tần Thiên, đưa tay nhanh chóng cỡi quần áo xuống, chỉ còn lại có nội y, rất nhanh hướng Tần Thiên hôn xuống, một tay thì cầm tay Tần Thiên lôi đến cắp bưởi to bự của mình.
Tần Thiên trong nội tâm cười rộ lên, Triệu Chỉ Nhược nín đến hỏng rồi, nữ nhân chính là như vậy, nếm được ngon ngọt sẽ luôn muốn nữa, cũng hên là thân thể Tần Thiên không tệ, nếu không bị ép kiểu này chắc tinh vẫn người vong sớm.
(- )...
Hai người trên giường đại chiến hai giờ, rốt cục ngừng lại, nàng dựa vào ngực Tần Thiên, mặt ửng hồng, mệt không nói nên lời, trong mắt đầy thỏa mãn.
- Tần Thiên... Anh càng lúc càng cường hãn rồi, em thấy tiểu Thần Thiên ngày càng lớn thì phải
Triệu Chỉ Nhược hỏi.
- Ủa, lớn hơn không tốt sao, nữ nhân các người không phải rất lớn hả?
Tần Thiên hỏ lại, một tay đùa nghịch cặp vú, làm cô em của Triệu Chỉ Nhược lại bắt đầu chảy nước,
- Phì, lưu manh, em mới không thích củ to, anh đừng loạn nữa, em thật chịu hết nổi rồi.
Triệu Chỉ Nhược vừa nói vừa đẩy tay Tần Thiên ra, không cho hắn loạn động.
- Được rồi, vậy em ngủ một chút đi.
Tần Thiên ôn nhu nói, Triệu Chỉ Nhược ừm một tiếng, lập tức vùi đầu vào ngực Tần Thiên từ từ thiếp đi.
Tần Thiên nhìn người ngọc trong ngực, bắt đầu suy tư.
Hôm nay trận đấu chấm dứt, ngày mai có thể trở về, tới đây hơn mười ngày rồi, sắp nửa tháng, thời tiết đã bắt đầu lạnh dần, không biết tình huống thành phố như thế nào, Thiên bang hiện tại như thế nào.
Kẻ điên đến hiện tại cũng không có gọi cho mình, xem ra chắc không có vấn đề gì. Ngược lại, nếu mình trở về, có thể sẽ mang đến cho Thiên bang phiền toái rất lớn, bởi vì mình bên này đắc tội rất nhiều người, sau khi ra ngoài, các đại gia tộc kia nhất định sẽ tìm mình. Đến lúc đó, nếu không cẩn thận sẽ ảnh hướng đến người bên cạnh mình.
- Xem ra phải tính toán thật kỹ, sau khi trở về nên làm gì, như thế nào để đối phó với những anh tài của các đại gia tộc.
Tần Thiên cau mày lẩm, có nên thành lập một tổ chức dị năng phục vụ cho mình không? Bằng không mà nói, nếu gặp đám người đại gia tộc, ngoài mình ra, những người khác không thể làm gì.
Tần Thiên suy nghĩ, cảm thấy nên thương lượng cùng Tiêu Du một chút, nữ nhân của mình cũng cần bảo hộ, tuyệt đối không thể bị thương tổn, xem ra phải dạy các nàng tu luyện mới được, nếu không gặp chuyện không may sẽ không tốt.
Nghĩ một lát, Tần Thiên buồn ngủ.
Ngủ đến gần năm giờ, hắn mới tỉnh lại. Đúng lúc này, chúng nữ đã quay trở lại, bên ngoài ầm ầm một mảnh, Tần Thiên động tỉnh Triệu Chỉ Nhược, để nàng mặc quần áo tử tế, miễn cho những nữ nhân tiến vào thấy hai người khỏa thân sẽ không tốt, Tần Thiên đương nhiên không sao, chỉ sợ Triệu Chỉ Nhược thẹn thùng thôi.
"Bành!"
- Anh rễ, chúng ta chơi đánh bài đi!
Tần Thiên vừa mới dứt lời, cửa phòng đã bị mở, Linh Nguyệt và Triệu Chỉ Vân đi vào, hai người vừa mới đứng lên từ trên giường, chuẩn bị thay quần áo, kết quả toàn thân bại lộ ra ngoài.
"A... !"
Hai nữ đồng thời kêu lớn. Lập tức, Tiêu Du và Yến Thủy Dao bên ngoài cũng bị hấp dẫn tới, vừa nhìn thấy cảnh này, cả đám ngây dại, Tần Thiên và Triệu Chỉ Nhược xấu hổ cùng cực, trong nội tâm hận chết Triệu Chỉ Vân cùng Linh Nguyệt. Khi không đi mở cửa phong... , mở cũng mở vừa thôi phải mở toan ra mới chịu còn la toán lên, để nhiều người vây xem như thế.
- Hai người mau mặc đồ vào, còn các em đều đi ra ngoài!
Tiêu Du xấu hổ nói với hai người Tần Thiên, sau đó dẫn Triệu Chỉ Vân các nàng đi ra, khóa cửa lại, Tần Thiên cùng Triệu Chỉ Nhược xấu hổ cực kỳ, vội vàng mặc đồ vào.
Triệu Chỉ Nhược cũng không dám ra ngoài đi, Tần Thiên vốn không có gì, nhưng phía dưới rõ ràng bị cô em vợ thấy được, lập tức cũng nghiêm chỉnh hẳn lên, dù sao cô bé không phải nữ nhân của mình. Bất quá, Tiêu Du cũng nhìn thấy thằng em của mình, Tần Thiên lại không ngừng cao hứng lên, không biết vì cái gì.
- Tần Thiên, em không dám ra ngoài.
Triệu Chỉ Nhược đã mặc quần áo tử tế, cầm tay Tần Thiên, vẻ mặt xấu hổ nhìn hắn, vừa nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, nàng hận không được tìm một cái lỗ để chui xuống.
- Không có việc gì, đi ra ngoài nào, có cách để các nàng không cười em.
Tần Thiên an ủi.
- Thật?
- Đương nhiên thật.
Tần Thiên nói xong kéo Triệu Chỉ Nhược ra ngoài, vừa mới mở cửa, đám người trong phòng khách lập tức nhìn về phía hai người, lộ ra thần sắc cổ quái, Triệu Chỉ Nhược mắc cỡ vội vàng trốn sau lưng Tần Thiên.
- Khục khục, cái kia, mọi người không được trêu nha, cho Chỉ Nhược mặt mũi, dù sao nhân gia cởi một lần không dễ dàng, đúng không? Mọi người nên vỗ tay hoan nghênh một chút.
Tần Thiên nhìn chúng nữ, nghiêm túc nói.
"PHỐC!"
"Ha ha ha ha... !"
"Ha ha ha... !"
Lập tức, tất cả mọi người đều phá lên cười, Triệu Chỉ Nhược nghe lập tức phùng mang, rõ ràng bị Tần Thiên đùa bỡn, sau này còn mặt mũi nào nhìn các chị em đây.
- Em giết anh, Tần Thiên!
Triệu Chỉ Nhược nổi giận quát lớn, hung hăng véo tròn hai bên hông của Tần Thiên, Tần Thiên rất phối hợp rống to như heo chọc tiết.
- A... A, đau chết, đau chết anh mất, mau buông tay a... !
- Hừ! Em bóp chết anh!
Triệu Chỉ Nhược vừa thẹn vừa xấu hổ.
Bất quá trải qua trận náo như thế, bầu không khí xấu hổ rất nhanh đã biến mất.