-
- Đúng rồi, Thi Vũ đồng học, ngươi nói Tần Thiên gì đó, sao ta chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là ca sĩ mới nổi?
Kỳ Tích nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra có một ca sĩ nào gọi Tần Thiên cả.
"Ha ha ha ha... !"
Ba người nhịn không nổi cười rộ lên, Tần Thiên cười mạnh nhất.
Kỳ Tích cùng mọi người thấy Tần Thiên bên này lập tức khó hiểu, ba người này cười cái gì, có gì vui đâu mà cười, cả đám ngây ngốc không hiểu nổi.
Kỳ Tích thấy ba người Hàn Thi Vũ cười to, trên mặt có chút xấu hổ, cảm giác có chút gì đó không đúng, nhưng lại không biết như thế nào, không khỏi cau mày suy tư.
- Tốt rồi, kỳ tích đồng học, khi nào cậu tìm được Tần Thiên này, lấy được vé VIP buổi hòa nhạc của anh ấy thì nói cho tôi biết, lúc đó mình sẽ đi.
Hàn Thi Vũ dừng cười, nhìn xem Kỳ Tích nói.
- Được rồi, bạn yên tâm, chỉ cần có ca sĩ này, ta nhất định tìm được, cứ đợi tin tức tốt của ta.
Kỳ Tích nói xong, dẫn hai bảo tiêu rời đi.
"Ha ha ha... !"
Kỳ Tích vừa đi, ba người lần nữa nở nụ cười, Hàn Thi Vũ cười đến chảy nước mắt.
- Tốt rồi tốt rồi, không thể cười nữa, đau bụng quá, ha ha ha.
Hàn Thi Vũ vừa nói, vẫn nhịn không được cười rộ lên, người bên cạnh thấy thế không ngừng suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu.
- Thi Vũ, em xấu quá, bất quá anh thích, ai bảo hắn dám đánh chú ý lên nữ nhân của anh, ha ha ha!
Tần Thiên vừa cười vừa nói.
Ba người cười một hồi lâu mới dừng lại.
Rất nhanh, thức ăn đã được đưa lên, ba người đều đói bụng, động đũa bắt đầu ăn.
Cơm nước xong xuôi, Tần Thiên lái xe chở hai nữ hướng về nhà Lâm Hiểu Di, Lâm Hiểu Di còn phải chiếu cố cho mẹ nàng, cho nên phải về.
Rất nhanh, xe đã chạy tới nhà Lâm Hiểu Di, Tần Thiên cùng Hàn Thi Vũ cũng không đi lên, sợ bị mẹ Lâm Hiểu Di phát hiện mình và Hàn Thi Vũ còn có một chân, vậy thì không tốt, cho nên sau khi đưa Lâm Hiểu Di trở về, Tần Thiên lái xe đưa Hàn Thi Vũ rời đi.
- Không ngờ nữ nhân của hắn lại ở chỗ này.
Trên ban công lầu ba của tòa nhà Lâm Hiểu Di vừa đi vào, Tây Đảo Hợp đứng đó, nhìn hai người Tần Thiên rời đi, lẩm bẩm.
- Tần Thiên, chúng ta đi đâu đây?
Trên xe, Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.
- Anh cũng không biết, em muốn đi đâu?
Tần Thiên hỏi lại, con mắt nhìn chằm chằm vào người Hàn Thi Vũ, lộ ra vẻ đắm đuối, Hàn Thi Vũ vội vàng che đi bộ ngực sữa của mình.
- Sắc lang, đừng nhìn em đắm đuối như thế chứ.
Hàn Thi Vũ xấu hổ nói.
- Không thành vấn đề, vậy anh sẽ động thủ chứ không nhìn nữa.
Tần Thiên nói xong đã tách ra một tay hướng về bộ ngực Hàn Thi Vũ, ra bộ muốn tập kích, Hàn Thi Vũ bị hù kêu to, vội vàng che bộ ngực sữa của mình lại.
- Ha ha ha, em khẩn trương làm gì, anh còn chưa động thủ đây này.
Tần Thiên phá lên cười.
- Anh nằm mơ đi, sắc lang, về nhà em đi, cha em không có ở nhà, chúng ta nghỉ ngơi một chút, chiều còn lên lớp nữa.
Hàn Thi Vũ nói rất mập mờ, đại nhân không có ở nhà, hai người đi nghỉ ngơi một chút, Tần Thiên nghe thế không khỏi rục rịch.
- Không có vấn đề, chúng ta đi nhà em nghỉ ngơi một chút.
Tần Thiên mập mờ nhìn Hàn Thi Vũ một cái, tăng tốc chạy hướng nhà nàng, Hàn Thi Vũ lộ vẻ khẩn trương, bởi vì nàng rất rõ ràng chuyện phát sinh tiếp theo là gì.
Rất nhanh, xe đã tới nhà Hàn Thi Vũ, còn chưa tiến vào, đã thấy ba chiếc xe con màu đen đậu bên ngoài, còn có một chiếc Lincoln màu trắng, cửa nhà đứng rất nhiều bảo vệ, cả đám đều rất cường tráng, thấy xe Tần Thiên tiến vào, lập tức phất tay ngăn lại, khi thấy bên trong có Hàn Thi Vũ, mới cho xe đi vào.
- Chuyện gì xảy ra, không phải nói không ai ở nhà sao, sao có nhiều xe đậu như thế?
Tần Thiên thấy ngoài cửa có rất nhiều xe đang đậu, trong nội tâm rất nghi hoặc. Hơn nữa, hắn còn cảm thấy trong xe có năng lượng chấn động, bất quá rất yếu, thực lực chắc nhất tinh ngũ giai, tổng cộng có bốn người.
- Ba và mẹ em quay trở lại!
Hàn Thi Vũ nhìn một chút đã nhận ra xe của ba mẹ, trong nội tâm có dự cảm bất hảo, cảm giác giống như đã xảy ra chuyện gì.
Vừa nghĩ tới đó, điện thoại Hàn Thi Vũ vang lên, vừa lấy ra nhìn, là mẹ nàng gọi tới, Hàn Thi Vũ nhìn thoáng qua rồi cúp máy, lập tức mở cửa xe ra đi xuống, Tần Thiên cũng xuống theo, Hàn Thi Vũ đi qua, rất thân mật ôm tay Tần Thiên, hai người tiến vào trong nhà.
Tần Thiên còn chưa thấy qua ba Hàn Thi Vũ, người ta là nhạc phụ của mình nha... vừa nghĩ tới chút nữa sẽ phải ra mắt nhạc phụ tương lai, trong nội tâm khẩn trương muốn chết.
Rất nhanh, Hàn Thi Vũ đã dẫn hắn tiến vào phòng khách.
Trong đại sảnh, mẹ Hàn Thi Vũ đang ngồi trên ghế sa lon, trong tay cầm điện thoại, vẻ mặt sốt ruột, sau lưng bà, bốn bảo tiêu mặt đồ đen đứng đó, khí tức năng lượng đúng là từ người họ phát ra.
Đối diện mẹ Hàn Thi Vũ, một trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi, ánh mắt thâm thúy có thần, vẻ mặt ngay ngắn, biểu lộ nghiêm túc, mang một ít nộ khí, nhìn qua thần sắc có vẻ không vui.
Nghe thấy tiếng cửa, hai người đều quay đầu sang nhìn ra ngoài, khi mẹ Hàn Thi Vũ thấy Tần Thiên, sắc mặt không khỏi đại biến, Tần Thiên đối với bà mà nói, cái quả thật có ấn tượng rất sâu khắc...
Trước đó, toàn bộ hộ vệ của mình đều bị Tần Thiên đánh bại. Hơn nữa, thủ đoạn còn rất tàn nhẫn, cho nên vừa nhìn thấy Tần Thiên, trong nội tâm nàng đã dâng lên sợ hãi.
Bất quá ngẫm lại mình lần này dẫn theo bốn cao thủ tới, nội tâm lại bình phục xuống, lần này bà đến để dẫn Hàn Thi Vũ đi, pháp viện đã phán giao cho bà quyền nuôi con, nhưng bản thân Hàn Thi Vũ có quyền lựa chọn, cho nên bà chuẩn bị cưỡng ép mang Hàn Thi Vũ đi, lần này cố ý tìm bốn cao thủ tới, chủ yếu vì sợ Tần Thiên ngăn trở, miễn cho lần nữa thất bại.
- Ba mẹ, các người làm gì vậy?
Hàn Thi Vũ nhìn hai người nói, trên mặt không biểu lộ gì.
Tần Thiên thì mỉm cười chào hai người.
- Thúc thúc, a di, các người khỏe.
- Tiểu Vũ đã về rồi, đang chuẩn bị tìm con đây, Tần Thiên đúng không, chúng ta chưa chính thức đã gặp mặt nhau nhỉ. Đến đây, hai đưa nhanh đến bên ta ngồi.
Cha Hàn Thi Vũ lộ ra vẻ nhiệt tình, có chút vội vàng.
Bởi vì mẹ Hàn Thi Vũ muốn dẫn nàng đi, ông ta không muốn, mà ông lại biết rõ Tần Thiên mạnh thế nào, bởi vì Tiêu Du từng đã nói với ông Tần Thiên là ai, chiếu cố qua buôn bán của ông như thế nào, càng để việc làm ăn của ông nâng cao một bước, cho nên khi thấy Tần Thiên giống như nắm được cây cỏ cứu mạng.