-
- Chính là cô ta, nhất định do cô ấy trốn ra từ nơi đó mới chọc giận nữ thần thủ hộ. Vì vậy mà tai họa mới đến, ta muốn giết cô ta!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh gào thét, một mảnh hỗn loạn. Sau một lát, rất nhiều người trẻ tuổi mang theo dao găm vọt vào, cầm đầu là một nam tử nhìn qua cực kỳ hung ác.
- Tân Mông, ngươi muốn làm gì?
Tộc trưởng đang muốn nói chuyện thì thấy nam tử xông tới, quát hỏi.
- Tộc trưởng, nhất định là bởi vì cô ta trốn ra nên mới chọc giận nữ thần thủ hộ. Vì vậy mới phát sinh chuyện này, chúng ta muốn giết ả để hiến tế cho nữ thần!
Nam tử gọi Tân Mông chỉ vào Thiên Hà hô lớn, dao găm trong tay lóe sáng.
- Đúng, chính ả ta dẫn đến trận tai họa này. Tộc trưởng, chúng ta muốn giết ả!
- Giết ả!
Nhóm người phía sau kinh hô, giơ dao găm lên, hận không thể phân thây Thiên Hà ngay lập tức.
- Hồ đồ, đều đi ra ngoài!
Tộc trưởng cả giận quát, hung hăng trợn mắt trừng Tân Mông, nhưng tên kia nào có thối lui.
- Tộc trưởng, không giết chết ả bồi tội với nữ thần, chúng ta sẽ chết!
Tân Mông không hề sợ mà kiên quyết nói.
- Ta nói ngươi đi ra ngoài thì đi ra ngoài nhanh!
Tộc trưởng cả giận quát, tát Tân Mông một cái, mạnh đến mức khiến mặt hắn hiện ra năm dấu tay đỏ chót.
- Đi ra ngoài!
Tộc trưởng lần nữa quát. Tân Mông thấy Tộc trưởng tức giận đành bất đắc dĩ rời đi.
- Một đám ngu xuẩn!
Tộc trưởng nhìn Tân Mông, trong lòng âm thầm nói, thời điểm này mà dám đến đây giết Thiên Hà, muốn chết sao. Không thấy Tần Thiên kế bên sao. Thực lực của người ta còn hơn cả Đại Vu sư, muốn bị giết chết hết hả.
- Thiên Hà, ngươi làm thế nào chạy ra được từ trong đó vậy? Mau nói ta nghe.
Tộc trưởng quay đầu nhìn Thiên Hà cười hỏi. Nói thật, đối với chuyện hiến tế cho nữ thần thủ hộ, hắn cũng không tin lắm. Đưa Thiên Hà vào trong đó thật ra cũng rất bất đắc dĩ, những người trong tộc đều tin chỉ có hiến tế cho nữ thần thì bộ tộc họ mới có thể bình an, cho nên hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.
Thiên Hà nghe Tộc trưởng hỏi thì kể lại sự tình một lần.
Người nghe xong không khỏi khiếp sợ. Bọn họ không biết trong hồ có Giao Long, nhưng Giao Long có bao nhiêu lợi hại thì bọn họ biết rõ. Không ngờ Tần Thiên mà có thể cứu được Thiên Hà dưới miệng Giao Long. thực lực hắn phải mạnh cỡ nào chứ.
- Vu sư lưu lại, còn lại đều ra ngoài trước đi!
Tộc trưởng nhìn những tộc nhân khác trong phòng nói. Nguyên một đám nghe lời rời đi, trong phòng chỉ để lại bốn người bao gồm Tần Thiên và Thiên Hà.
Sau khi mọi người rời đi, Tộc trưởng nói với Tần Thiên:
- Xin hỏi tiểu huynh đệ, ngươi có phải đến từ Hoàng Triều?
Tần Thiên nghe thế sững sờ, sau khi phục hồi tinh thần thì gật đầu.
- Khó trách, chỉ có chiến sĩ Hoàng Triều mới có chiến lực cường đại như vậy, có thể cứu Thiên Hà từ miệng Giao Long.
Tộc trưởng sau khi nghe xong gật đầu, hỏi tiếp.
- Xin hỏi tiểu huynh đệ đến từ gia tộc nào của Hoàng Triều? Ta nghe nói Hoàng Triều có mấy gia tộc cường đại, nhưng chưa từng nghe qua họ Tần, cũng chưa từng gặp qua cách ăn mặc như tiểu huynh đệ đây.
Thiên Hà đã từng nói với Tần Thiên, tinh cầu Thần Tàng vô cùng rộng lớn, trong này có vô số quốc gia lớn nhỏ. Tần Thiên hơi tưởng tượng, lập tức nghĩ ra đối sách. Nhìn trận thế nơi đây, triều đại có lẽ cũng giống với Hoa Hạ cổ đại, mình có thể nói bậy một trận.
- Tộc trưởng, chuyện này liên quan đến bí mật gia tộc, thứ cho ta không thể nói, mong được tha thứ!
Tần Thiên nhìn Tộc trưởng, khẽ mĩm cười nói.
- A, không có việc gì. Ta đã biết, nếu như không thể nói, ta cũng không hỏi.
Tộc trưởng cười cười nói, hắn cũng biết bên trong có những gia tộc cường đại ẩn giấu, rất ít người biết. Tần Thiên vừa nói ra, hắn đã phân loại Tần Thiên đến ẩn thế gia tộc này, cho nên không có hỏi lại.
- Tần Thiên tiểu huynh đệ, chuyện vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, tộc nhân chúng ta đối với việc thờ phụng nữ thần cực kỳ điên cuồng. Bọn họ nhận định lần này bộ lạc lọt vào tập kích đều vì Thiên Hà chưa hiến tế mà khiến nữ thần tức giận trừng phạt chúng ta. Vì vậy bọn hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp giết chết Thiên Hà, thỉnh cầu nữ thần khoan dung. Ta lưu lại các ngươi vì muốn nói cho các ngươi biết, các người hiện tại lập tức rời đi, không cần ở lại chỗ này. Bằng không sợ sẽ có nhiễu loạn lớn. Ta đã cho người chuẩn bị đồ vật cho các ngươi, bây giờ các ngươi lập tức rời đi đi.
Tộc trưởng nhìn hai người nói, hắn cũng không muốn để Tần Thiên đại khai sát giới, nếu vậy thì toàn bộ bộ lạc sẽ bị Tần Thiên giết sạch mất.
- Thế nhưng mà, Tộc trưởng...
Thiên Hà vừa định nói gì nhưng đã bị Tộc trưởng cắt ngang.
- Thiên Hà, ta biết ngươi muốn ở cạnh cha mẹ, bây giờ vừa về lại phải đi. Nhưng nếu ngươi không đi, thôn chúng ta rất có thể vì ngươi mà máu chảy thành sông. Cho nên, ngươi vẫn nên rời đi thôi, vì cha mẹ ngươi, vì toàn bộ bộ lạc, nếu ngươi nhất định không đi, Tân Mông và những người kia nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp giết ngươi, đến lúc đó ta cũng không ngăn cản được.
Tộc trưởng nhìn Thiên Hà nói.
Tần Thiên biết rõ lợi hại của những tín đồ sùng đạo, cũng biết Tộc trưởng lo lắng, sợ mình sẽ vì Thiên Hà mà giết hết đám người kia, mà đúng thật như thế, nếu bọn họ muốn giết Thiên Hà, Tần Thiên tuyệt đối sẽ không buông tha.
- Đi thôi, Tộc trưởng nói không sai, chúng ta vẫn nên rời đi!
Tần Thiên lên tiếng, Tộc trưởng cảm kích nhìn hắn.
- Vu sư!
Tộc trưởng hô, Vu Sư Lập Khắc đi đến phía sau ghế Tộc trưởng, ấn xuống một cái. Ngay lập tức, cái ghế tự động di chuyển qua bên cạnh, lộ ra thông đạo thông xuống mặt đất.
- Các người vào đi thôi, sau khi đi vào khoảng 1000m sẽ xuất hiện tại khu rừng phía ngoài bộ lạc. Sau đó chỉ cần đi thẳng về phía trước thì có thể rời khỏi khu rừng tiến về thị trấn.
Tộc trưởng nói.
Tần Thiên dò xét thông đạo một chút, xác định thật sự không có nguy hiểm.
- Tộc trưởng, ta có thể gặp cha mẹ ta một lần cuối không?
Thiên Hà nhìn Tộc trưởng nói, nước mắt chảy ra.
- Ừm, được rồi. Vu sư, ngươi gọi bọn họ đến đây!
Chỉ chốc lát sau, cha mẹ Thiên Hà đã đi vào. Thiên Hà vừa nhìn thấy họ thì nhào tới khóc lên. Một nhà ba người ôm chặt lấy nhau. Sau đó Thiên Hà nói lời cáo biệt với cha mẹ mình. Tần Thiên đứng một bên lẳng lặng chờ, đợi Thiên Hà cáo biệt xong dẫn nàng tiến vào trong thông đạo. ...
Hai người đi vào hơn 10 phút, cuối cùng chui ra từ một bụi cỏ. Tần Thiên dò xét bốn phía một phen, sau khi xác định không có bất kỳ nguy hiểm gì mới kéo Thiên Hà ra ngoài.
Đối với Tần Thiên, hắn không muốn ở lại trong bộ lạc. Hắn muốn chính đi xem thế giới thần kỳ này có bộ dạng như thế nào.
- Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây!
Tần Thiên kéo tay Thiên Hà đi ra ngoài, tiểu Bạch không ngừng bay tới bay lui, bộ dáng sung sướng.
Hai người rời đi chừng một ngày, trong thời gian đó có chém giết mấy con yêu thú nhất tinh. Sáng sớm ngày hôm sau rốt cục đã ra khỏi khu rừng, một thị trấn nhỏ hiện ra trước mắt bọn họ.
- Quả nhiên giống với Hoa Hạ cổ đại!
Tần Thiên nhìn kiến trúc phía xa rất giống với cùng kiến trúc của Hoa Hạ cổ đại. Gạch xanh ngói đen, kiến trúc nhà lầu thấp bé, cao nhất không quá ba tầng, đều làm bằng gỗ.
- Đi thôi!
Tần Thiên kéo tay Thiên Hà đi vào thị trấn, hắn giờ rất hưng phấn, hoàn toàn quẳng chuyện thí luyện ra sau đầu, một lòng muốn xem bộ dáng thế giới thần bí này.
Hai người ra khỏi rừng rậm, đi trên đường lớn, hướng về trấn nhỏ. Chỉ chốc lát sau đã thấy được rất nhiều người, cách ăn mặc những người này giống như trong các phim cổ trang. Quần áo chất liệu cực kỳ thô ráp, đơn giản.
Những người này thấy hai người Tần Thiên ăn mặc lố lăng thì không khỏi nhìn chằm chằm.
- Xem ra chúng ta phải đổi mộ bộ quần áo mới được, bằng không sẽ rất nổi bật.
Tần Thiên thấy ánh mắt mọi người xung quanh, thầm nghĩ: Bây giờ túi quần mình không có tiền, nhưng mà không sao. Mình có thể ẩn thân, trộm vài bộ quần áo hẳn không thành vấn đề.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên không khỏi lôi kéo Thiên Hà đi nhanh.
- Em ở đây đợi anh một chút, anh đi tìm mấy bộ y phục để thay, miễn cho chúng ta bị người vây xem như quái vật ngoài hành tinh!
Tần Thiên nói với Thiên Hà.
Thiên Hà gật nhẹ đầu, sau đó Tần Thiên rời đi, ẩn thân tiến vào trong tiểu trấn.
Trấn nhỏ không sai biệt lắm như trong phim ảnh, giống với dự liệu của Tần Thiên, khắp nơi đều là người bán hàng rong, phi thường náo nhiệt. Hắn nhìn chung quanh một lần, sau đó đi vào một một tiệm may quần áo.
Lão bản đang tính số lượng vải cho khách, Tần Thiên đi vào thấy chỗ đó có vài bộ quần áo đã làm tốt nên lặng lẽ đi qua cầm vào trong tay. Ngay tức khắc, quần áo biến mất, Tần Thiên cầm xong rời đi. Lão bản sau khi phục hồi tinh thần lại thì thấy y phục của mình biến mất liền hô to bắt ăn trộm, lập tức lao ra cửa tìm kiếm khắp nơi, đáng tiếc không nhìn thấy ai khả nghi.
Tần Thiên cầm quần áo ra khỏi trấn nhỏ, tìm được Thiên Hà, sau đó hai người đi vào rừng thay đồ. Vừa hay đồ rất vừa người, sau đó hai người nghênh ngang đi vào trong trấn.
Nhưng mà bọn họ vẫn gây chú ý, bởi vì Tần Thiên không buộc tóc, mà Thiên Hà lớn lên xinh đẹp, bộ dáng mỹ nữ cổ điển, dáng người thướt tha, rất nhiều người đều nhịn không được mà nhìn hai người Tần Thiên vài lần.
- Thiên Hà, nơi này dùng cái gì để mua đồ?
Tần Thiên hỏi, muốn đi kiếm chút tiền, tìm một chỗ ở trước rồi tính tiếp.
- Dùng đồng tiền, bạc, hoàng kim.
Thiên Hà trả lời.
- Được, vậy chúng ta đi kiếm ít tiền đi!
Tần Thiên nói với Thiên Hà, rồi kéo nàng đi dạo trên thị trấn.
Đúng lúc này, Tần Thiên đột thấy một tiệm thuốc thu mua nội đan, da lông yêu thú. Có nhiều người trông giống Liệp Nhân đi từ bên trong đi ra.
- Đi, chúng ta vào xem!
Tần Thiên vốn muốn tìm chỗ trộm ít tiền, hiện tại lại có nơi thu mua nội đan yêu thú. Vậy thì tốt quá, hắn lập tức lôi kéo Thiên Hà đi vào tiệm thuốc.