-
Khi hai người đi vào tiệm thuộc, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào họ. Nói đúng hơn thì nhìn Thiên Hà, bởi vì nàng quá đẹp. Ánh mắt họ như bị đóng đinh mà dán chặt vào nàng, khiến nàng không khỏi ngượng ngùng mà trốn sau lưng Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn đám người, cũng không để ý lắm mà tiến thẳng đến quầy thuốc.
- Lão bản, nội đan của nhất tinh yêu thú giá bao nhiêu?
Tần Thiên đi vào trong tiệm, hỏi chưởng quầy đang bận rộn.
Chưởng quầy nghe xong ngẩng đầu lên đánh giá Tần Thiên và Thiên Hà vài lần. Khi thấy nhan sắc của Thiên Hà, không khỏi nhìn nhiều vài lần, sau đấy nhìn về phía Tần Thiên.
Bình thường tiến vào hỏi giá cả thu mua nội đan thì hiển nhiên không phải thợ săn cũng như người địa phương rồi. Bởi vì ở nơi này chỉ có tiệm của họ thu mua nội đan thôi, nên giá cả mọi người đều biết.
Lão bản nhìn hai người một thân quần áo mới, nhưng cũng không phải rất đắt đỏ. Nhìn qua khá giống với những bộ được may từ thợ may trên trấn. Nhưng có lẽ cũng không phải đặc biệt có tiền, nếu không quần áo cũng không phải như vậy, cũng sẽ không đến tiệm bán nội đan yếu thú.
- Dựa vào phẩm chất, đẳng cấp cao nhất mười lượng bạc, cấp thấp một lượng bạc. Ngươi có bao nhiêu?
Lão bản nhìn Tần Thiên hỏi. Người xung quanh sau khi nghe xong thì không khỏi nhìn về hai người Tần Thiên.
Nội đan yêu thú thấp nhất cũng 5 lượng bạc, đẳng cấp cao có thể bán được 100 lượng bạc. Lão bản lại gian dối như vậy, nhưng cũng không có ai sẽ nói ra, dù sao, mọi người còn phải bán nội đan yêu thú ở chỗ này, cho nên cũng không muốn đắc tội lão bản, chẳng khác nào hành vi tự chuốc khổ vào thân.
Tần Thiên nhìn phản ứng của những người xung quanh, không nói gì, bị lừa cũng bình thường, nên hắn cũng không cần phản ứng.
- Tầm mười viên, ngươi xem thử những thứ này có thể đổi được bao nhiêu tiền.
Tần Thiên lấy ra khoảng mười viên nội đan yêu thú mà hôm qua giết đặt trên quầy, những nội đan này có những viên xinh đẹp sáng ngời, có những viên nhìn qua màu xám tro.
Chưởng quầy nhìn một chút, trong mắt lộ ra một tia sáng sắc bén nhưng lập tức biến mất. Những nội đan yêu thú mà Tần Thiên mang tới có nhiều viên cao cấp, màu sắc đặc biệt tốt, rất thích hợp luyện đan.
Những người bên cạnh cũng nhìn ra, nội đan yêu thú mà Tần Thiên lấy ra đủ để đổi được hơn ba trăm lượng.
Nhưng lão bản không nói, bất động thanh sắc đưa tay chia chúng thành ba phần.
- Trong những viên ngươi lấy ra, có sáu viên cấp thấp, mỗi viên ta cho các ngươi một lượng. Ba khối trung cấp cho các ngươi ba lượng bạc, còn có ba khối cao cấp ta cho các ngươi mười lượng, tổng cộng bốn mươi lăm lượng. Các người thấy thế nào?
Lão bản nhìn Tần Thiên, nói.
Những người bên cạnh thấy vậy thầm mắng lão bảng quá âm hiểm, rõ ràng nghiền ép lợi hại như vậy. Nhưng cũng chẳng ai dám nói, chỉ nhìn xem.
- Được rồi, cái kia...
- Những thứ này ta muốn, năm trăm lượng bạc!
Ngay lúc Tần Thiên chuẩn bị đáp ứng, sau lưng truyền đến âm thanh của một nam tử ưu nhã, trong tay cầm theo quạt xếp, phía sau có một tùy tùng tuổi chừng mười bảy mười tám đi theo. Hai người họ đang đi về phía Tần Thiên.
Công tử ca nhìn qua 25-26 tuổi, cao tầm 1m75, ăn mặc một bộ trường bào trắng, phía trên thêu những đóa hoa màu xanh da trời, cầm trong tay một chiếc quạt xếp. Ngũ quan hắn đoan chính, thần sắc ưu nhã, nhìn qua phong độ nhẹ nhàng, thuộc về loại người rất hấp dẫn các cô gái.
- Lưu gia Lưu Hồng công tử đến!
Bên cạnh có người nhỏ giọng nói, ánh mắt mọi người nhìn về bên này, cổ cố gắng kéo ra thật dài để nhìn xem kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
- Lưu công tử, ngài tới!
Chưởng quầy thấy Lưu Hồng thì khuôn mặt tươi cười, bộ dáng kính cẩn. Nhưng thật ra trong nội tâm đang thầm mắng, ngươi một cái công tử ca không làm, chạy tới hủy việc làm ăn của ta làm gì. Ngươi muốn mua cũng không nên ra giá cao như vậy chứ, không phải vả mặt ta sao, sinh ý sau này của ta phải làm sao đây.
Nhưng chưởng quầy cũng chỉ có thể thầm mắng, không dám nói thẳng. Hắn chỉ có lộ khuôn mặt tươi cười.
- Chu chưởng quỹ, ngươi đây là ma cũ bắt nạt ma mới nha. Trong buôn bán chú ý nhất một chữ tín. Ngươi cứ tiếp tục như vậy thì sau này ai dám đến chỗ ngươi buôn bán nữa. Ta nói có đúng không. Những thứ này ta muốn, ngươi có ý kiến sao!
Lưu Hồng nhìn chưởng quầy mỉm cười nói.
- Đương nhiên, Lưu công tử giáo huấn rất đúng. Ngài đã muốn thì cứ cầm đi.
Chu chưởng quỹ vội vàng nói.
Lưu Hồng gật nhẹ đầu rất hài lòng, lập tức nhìn về hai người Tần Thiên. Khi nhìn thấy Thiên Hà không khỏi kinh ngạc. Trong trấn nhỏ này, nữ nhân xinh đẹp cũng không có mấy, Thiên Hà hoàn toàn có thể nói là đệ nhất mỹ nhân của trấn.
Ánh mắt của Lưu Hồng cũng không dừng lại trên người Thiên Hà quá lâu, rất nhanh đã nhìn về phía Tần Thiên. Ở trước mặt mọi người, hắn là một thiếu gia nhà giàu đương nhiên không thể thất lễ.
- Vị huynh đệ này, năm trăm lượng, ngươi có bằng lòng bán cho ta không?
Lưu Hồng hỏi Tần Thiên.
- Không thành vấn đề, ngươi cầm lấy đi!
Tần Thiên thản nhiên đáp, không quá quan tâm.
Lưu Hồng nhìn bộ dáng lãnh đạm của Tần Thiên, cũng không có tức giận.
- A Mộc, lấy năm trăm lượng ngân phiếu ra!
Lưu Hồng lên tiếng, tùy tùng phía sau đi tới, từ trong tay áo lấy ra một chồng ngân phiếu. Ánh mắt mọi người nhìn sang, hai mắt đều phát sáng, một chồng ngân phiếu đấy, ít nhất cũng phải mấy ngàn lượng.
Những thợ săn nơi đây đều chỉ giết được vài yêu thú bình thường, đẳng cấp cực kỳ thấp. Có những yêu thú thậm chí nội đan còn không có, chỉ có thể bán một chút da lông để kiếm vài đồng bạc mà thôi. Bây giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, một đám tự nhiên kích động, trong mắt lộ vẻ tham lam.
Tùy tùng rút ra một tờ ngân phiếu năm trăm lượng ngân đưa cho Lưu Hồng, Lưu Hồng đưa cho Tần Thiên. Tần Thiên vốn muốn tiền mặt, nhưng nghĩ lại mình cũng đạt được mục đích rồi.
- Cảm ơn, đi thôi Thiên Hà!
Tần Thiên nói với Lưu Hồng rồi kéo Thiên Hà ra ngoài.
- Đợi một chút, vị huynh đài này!
Lưu Hồng thấy Tần Thiên đi nhanh thì hô, bước nhanh đến trước mặt Tần Thiên.
- Ta muốn mời hai vị đến Tụ Phúc lầu uống chén trà, tâm sự vài câu. Không biết ý hai vị như thế nào? Rất hân hạnh được đón tiếp!
Lưu Hồng nhìn hai người Tần Thiên nói, hắn sở dĩ bỏ giá cao như vậy để mua nội đan yêu thú của Tần Thiên không phải vì nó giá trị, cũng không phải vì bênh vực kẻ yếu. Mà hắn muốn nhìn thử trong tay Tần Thiên còn có hàng tốt hơn hay không.
Nội đan yêu thú chính là lương phẩm cần thiết để luyện chế đan dược, tăng cường thực lực. Ở thế giới này, lấy võ vi tôn, không có thực lực thì không cách nào sinh tồn, chỉ có người có thực lực cường đại mới có quyền lực lựa chọn.
Cho nên Lưu Hồng muốn lấy được nội đan yêu thú tốt hơn. Vừa rồi hắn quan sát Tần Thiên thì phát hiện Tần Thiên không phải người bình thường. Y phục của hai người mới tinh, hiển nhiên vừa mua. Tần Thiên nhìn qua không giống một võ giả, nhưng ánh mắt kia lại có thể giết chết người, tuyệt đối là cường nhân đang ẩn dấu thực lực. Nếu như có thể xuất ra nhiều nội đan yêu thú, thì tuyệt đối vẫn còn hàng. Đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến Lưu Hồng ra giá lớn, buông lưỡi câu dài để bắt cá lớn.