Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 506 - Chương 511: Trốn Được Sao

 Chương 511: Trốn Được Sao Chương 511: Trốn Được Sao Chương 511: Trốn Được Sao

-

Tên cầm đầu nhíu mày, sau đó cúp điện thoại gọi cho đầu undercut. Nhưng mà điện thoại đầu undercut không ai bắt máy.

- Làm sao lại không bắt máy?

Tên cầm đầu buồn bực nói, liên tục gọi bốn năm lần, vẫn không ai đón. Gọi sang tên tài xế kia, vẫn không ai bắt máy.

- Mẹ nó, chuyện gì xảy ra? Xem ra chỉ có thể trực tiếp gọi cho Hắc Nhị ca rồi.

Tên cầm đầu nói, vốn cấp bậc của hắn không thể gọi cho Hắc Nhị. Nhưng hiện tại không có biện pháp, chỉ có thể như vậy.

Hắc Nhị đang ở Thiên Thượng Nhân Gian chơi đùa thì điện thoại vang lên, là một số lạ. Hắc Nhị nhìn một chút rồi bắt máy.

- Alo, là ai?

- Hắc Nhị ca, em là Tiểu Lục, thủ hạ của Hoa ca. Chỗ này của em xảy ra chút việc, em tìm Hoa ca không được, không thể làm gì khác hơn là gọi cho anh.

Tên cầm đầu cẩn thận nói.

- Nga, chuyện gì?

Hắc Nhị nhíu mày hỏi.

- Có người tìm tới nơi chúng ta mới đổi, là người của Thiên bang, có hơn một trăm tên đang tìm chúng ta, chúng em phải làm sao bây giờ?

Tên cầm đầu hỏi.

- Thiên bang!

Hắc Nhị vừa nghe tới Thiên bang, nhất thời ngồi dậy. Người Thiên bang vậy mà lại chạy đến chỗ của hắn. Lần trước huynh đệ của mình bị Tần Thiên giết chết, Hắc Nhị còn chưa đi báo thù. Không nghĩ tới lần này Tần Thiên lại tự chạy tới tìm chết.

- Hừ! Tụi mày lập tức giấu người hết đi cho tao, tao lập tức phái người qua!

Hắc Nhị nói, sau đó cúp điện thoại rồi gọi một cuộc khác.

- Này! Tụi mày nhanh chóng đến thôn Thành Trung bên kia cho tao. Có người tìm tới cửa chúng ta, tao muốn tụi mày giết chết toàn bộ, nhất là một người tên Tần Thiên, hiểu chưa?

Hắc Nhị phân phó xong rồi hung hăng cúp điện thoại.

- Hừ! Tần Thiên, tối nay tao sẽ giết mày. Đến lúc đó thành Nam sẽ thành địa bàn của tao.

Hắc Nhị lạnh lùng nói, nói xong bắt lấy một nữ nhân đè dưới thân hung hăng mà đẩy.

...

Thôn Thành Trung, tên cầm đầu nhận được mệnh lệnh lập tức để cho thủ hạ dời mọi người đi, mọi người lập tức cầm lấy đao cùng đèn pin đi vào.

- Đi ra, không được lên tiếng. Nếu không chém chết tụi mày!

Côn đồ nhìn đám nữ nhân trong phòng tàn bạo nói, cầm lấy đao hù dọa mọi người. Một vài nữ sinh bị hoảng sợ lập tức hét lên.

- Mẹ mày la nữa sẽ giết chúng mày. Nhanh lên, bịt miệng trói tay chúng lại cho tao!

Tên cầm đầu phân phó, mọi người lập tức lấy ra băng dính cùng dây thừng đã chuẩn bị xong, trói tay các nàng ra sau.

- Tương Tương, chúng ta tìm cơ hội xông ra đi nè.

Hàn Thi Vũ nhìn Sở Tương Tương nói, hiện tại hai người đã biết tình cảnh mình là gì, bọn họ đã chuẩn bị xong kế hoạch chạy trốn. Nhưng không nghĩ tới còn chưa bắt đầu, đối phương đã tiến vào.

- Mau trói rồi rời đi!

Tên cầm đầu phân phó, tên côn đồ lập tức nhanh chóng đẩy những nữ nhân đi ra ngoài.

- Tương Tương, đợi lát nữa động thủ đá vào phía dưới bọn họ, sau đó thừa cơ chạy đi!

Hàn Thi Vũ nhỏ giọng nói với Sở Tương Tương. Sở Tương Tương lập tức gật đầu. Hai người cũng là người tu luyện, mặc dù không có đánh qua một trận, nhưng mà đối phó mấy tên côn đồ này hẳn không có vấn đề gì.

Rất nhanh, hai tên côn đồ đi về phía hai người rồi trói hai người lại, sau đó mang theo hai người đi ra ngoài.

Một nhóm người rất nhanh bị mang ra khỏi phòng, Hàn Thi Vũ nhìn xung quanh thì thấy một con đường thông ra ngoài. Nàng ghi nhớ con đường này trong lòng.

- Tương Tương, chính là hiện tại, động thủ!

Hàn Thi Vũ nhìn tên côn đồ đang phân tâm, lập tức hô to, một đầu gối đá về hạ bộ tên bên cạnh. Bởi vì rất khẩn trương cho nên sức đặc biệt lớn.

- A!!!

Tên côn đồ này trực tiếp hét thảm một tiếng rồi ngã ra đất, hai mắt trực tiếp lồi ra, trong miệng phun bọt mép, đau tới ngất xỉu.

Sở Tương Tương cũng như thế, nhưng mà Sở Tương Tương quá khẩn trương nên đá vào bắp chân đối phương, hoàn hảo chính là nàng có tu luyện qua nên sức đặc biệt lớn. Vì thế một cước thiếu chút nữa đá gãy chân người nọ rồi.

- Chạy!

Hai nàng nhanh chóng chạy đi, ngón chân Sở Tương Tương mơ hồ truyền đến cơn đau. Bởi vì để chạy trốn nên các nàng cũng không mang giầy, cho nên mới vừa rồi nàng dung chân trần đá vào chân đối phương, đá đến nổi xém chút chân Sở Tương Tương cũng muốn gãy.

- Địt mẹ, mau đuổi theo!

Tên cầm đầu vừa thấy thế giơ đao dẫn đầu đuổi theo, những tên côn đồ khác thấy vậy, lưu lại mấy người giám sát rồi cũng mau nhanh chóng đuổi theo.

- Tương Tương, chân của cậu sao vậy?!

Hàn Thi Vũ vừa quay đầu lại, phát hiện Sở Tương Tương bị què một chân, chạy trốn rất chậm, đám người phía sau rất nhanh đã đuổi theo tới.

- Thi Vũ, cậu đi trước đi, chân của tớ đau quá, chạy không nổi!

Sở tương tương hô, đau đến nhăn mặt, mồ hôi lạnh ứa ra.

- Không, tớ muốn chúng ta cùng đi!

Hàn Thi Vũ thấy vậy quay đầu trở về, trong tay dùng lực bứt đứt sợi dây trói mình ra, cổ tay đau muốn chết.

- Mau, Tương Tương, tớ dìu cậu chạy!

Hàn Thi Vũ gấp gáp nói, dìu Sở Tương Tương chạy đi. Nhưng hai người vẫn quá chậm, mới bước hai ba bước đã bị đám côn đồ đuổi theo.

- Mẹ tụi mày, dám chạy trốn, lão tử đánh chết hai đứa mày!

Tên cầm đầu giận dữ, trực tiếp tát một cái lên mặt Hàn Thi Vũ, Hàn Thi Vũ còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã truyền đến cảm giác nóng rát, nửa bên mặt cũng sưng lên.

- Đánh chết hai đứa nó, xem tụi nó còn dám chạy hay không!

Tên cầm đầu cả giận quá.

Bên phía Tần Thiên, một tên tiểu đệ chạy tới báo. Nói đã tìm được đầu mối, có một cụ già thấy một chiếc xe màu xanh tiến vào thôn Thành Trung, sau mười mấy phút mới đi ra.

- Được, đi thôi!

Tần Thiên vừa nghe đã nhanh chóng đi vào thôn Thành Trung, Tiêu Du cùng Phong Tử theo sát phía sau, còn có một lượng lớn tiểu đệ.

Lúc này, điện thoại Tần Thiên vang lên. Tần Thiên vừa nhìn, Lăng Vũ gọi tới.

- Tìm được rồi, căn nhà cuối cùng của thôn Thành Trung!

Lăng Vũ nói.

- Tôi biết rồi!

Tần Thiên mừng rỡ, lập tức cúp máy.

Cùng lúc đó, điện thoại Tiêu Du vang lên.

- Tiểu thư, người bị giam ở trong thôn Thành Trung, nhưng không biết cụ thể ở đâu!

Bên kia điện thoại có một lão giả nói.

- Ở trong thôn Thành Trung, nhưng không biết cụ thể nơi giấu!

Tiêu Du nhìn Tần Thiên nói.

- Em biết rồi, căn nhà cuối thôn!

Tần Thiên nói xong lập tức hoả tốc chạy đi, tốc độ nhanh đến cực hạn, không đến mấy giây đã biến mất. Tiêu Du cũng như thế, hù đám tiểu đệ Thiên Bang.

Tần Thiên chạy đi không bao xa đã cảm nhận được năng lượng dao động ở phía trước. Trong nháy mắt tăng nhanh tốc độ, chỉ chốc lát đã thấy đám côn đồ đang vây bắt hai nàng. Đám đó còn đang tát mặt hai nàng.

Tần Thiên thấy một màn như vậy, mắt hắn đằng đằng sát khí.

- Các ngươi đáng chết!!!

Tần Thiên giận dữ, không tới một giây đã xuất hiện trước người hai nàng, một tên côn đồ đang tính tát vào mặt Hàn Thi Vũ, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cả người liền bị bổ ra, thân thể chia làm hai nửa, trực tiếp tử vong. Ruột và máu tươi rơi đầy đất, cực kỳ tàn nhẫn.

Mấy tên côn đồ còn lại nhìn thấy thì ngây người, hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần.

Tần Thiên nhìn mặt Hàn Thi Vũ bị sưng, nhìn sang Sở Tương Tương, thấy trên mặt nàng cũng có dấu tay. Trong nháy mắt, ánh mắt hắn lộ đỏ như máu.

- Các ngươi đều phải chết!

Tần Thiên giận dữ quát một tiếng, trong nháy mắt năng lượng kinh khủng từ người hắn phát ra, cực kỳ kinh người, trực tiếp nhằm vào mấy tên côn đồ.

Một ít tên côn đồ còn không có phục hồi tinh thần lại đã cảm giác đau nhức, sau đó da thịt toàn bộ nứt toát, máu tươi giàn giụa, thân thể bị một cổ lực lượng vô hình xé toang, vô cùng đau đớn, cả đám hét thảm lên, không tới ba giây, toàn bộ đều trở thành huyết nhân, cực kỳ dọa người. Nhưng bọn chúng còn chưa chết, Tần Thiên đang hành hạ bọn chúng, muốn chúng chết từ từ, vậy mà dám đánh nữ nhân mình.

Bình Luận (0)
Comment