Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 518 - Chương 523: Gặp Lại Đồng Văn Văn

 Chương 523: Gặp Lại Đồng Văn Văn Chương 523: Gặp Lại Đồng Văn Văn Chương 523: Gặp Lại Đồng Văn Văn

-

Mấy ngày sau.

Tin tức Hắc Nhị tử vong truyền khắp hắc đạo Quang Châu. Trong nháy mắt, Tần Thiên từ một lão đại của một thế lực ở thành Nam trở thành đại ca có uy tín danh dự của cả thành phố Quang Châu. Chợ đen dưới lòng đất của Quang Châu lần đầu tiên biết đến nhân vật tàn nhẫn như Tần Thiên, từ giờ phút này mọi người bắt đầu coi trọng hắn.

Địa bàn của Hắc Nhị bị Thiên Bang tiếp quản, vẫn dùng chế độ thích lúc trước, chỉ cần muốn gia nhập Thiên Bang thì có thể lưu lại, hơn nữa còn tăng tiền lương.

Những tiểu đệ dưới tầng chót kia rất nhanh đã gia nhập hết vào Thiên Bang. Dĩ nhiên cũng có những người không nghe lời, những người đó bị Sấu tử hung hăng trấn áp, trong một đêm giết đến 200 người, sau đó không còn người dám dị nghị.

Trong bệnh viện.

- Tần Thiên, em có thể xuất viện không, ở đây chán quá!

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên oán trách. Thương thế trên người nàng đã lành hết, có thể xuất viện. Nhưng Tần Thiên cứ không cho, khiến cho nàng trong viện nhịn muốn hỏng.

- Được rồi, anh đi làm thủ tục xuất viện.

Tần Thiên nhìn thân thể Hàn Thi Vũ quả thật đã tốt rồi, cộng thêm nàng là Tu Luyện Giả nên cũng không có gì đáng ngại, vì vậy tính toán để nàng xuất viện.

- Hì hì, thật tốt quá. Tần Thiên, em yêu anh!

Hàn Thi Vũ cao hứng ôm lấy cổ Tần Thiên, hôn cái chụt vào môi hắn.

- Tốt lắm, em ở đây chờ một chút, anh đi nói với Lâm lão sư một tiếng!

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ đang hưng phấn nói, ngay sau đó đi về phòng Lâm Hiểu Di.

Tần Thiên làm xong thủ tục xuất viện thì dẫn hai nàng rời bệnh viện, sống trong bệnh viện mấy ngày, hai nàng buồn bực đến sắp chết, vừa ra ngoài đã hưng phấn muốn chết.

- Tần Thiên ơi, đi ăn gì đi, em muốn đi chơi, em muốn đi khu vui chơi, anh dẫn em đi đi!

Hàn Thi Vũ lôi kéo Tần Thiên, trông vô cùng hưng phấn, nhìn qua thật giống như chim mới sổ lồng.

Lâm Hiểu Di không nói lời nào, trên mặt đầy vẻ đau thương, hốc mắt hồng hồng, hiển nhiên đã khóc.

Cũng bởi vì chuyện của mẹ nàng. Nghe tin mẹ mình bị giết, Lâm Hiểu Di cảm thế giới của mình sụp đổ một nửa. Cho tới nay nàng và mẹ sống nương tựa vào nhau, không nghĩ tới bây giờ mẹ đã chết rồi.

- Hiểu Di, đừng buồn nữa, có anh ở đây, từ hôm nay em qua ở cùng với chúng ta đi, chị của anh đã thu xếp quần áo của em xong rồi.

Tần Thiên an ủi Lâm Hiểu Di. Hắn nhìn nữ nhân của mình thương tâm, trong lòng cũng rất khó chịu. Tất cả đều tại mình, nếu mình không trêu chọc Hắc Nhị thì làm sao sẽ xuất hiện tình huống như thế. Trong lòng Tần Thiên tự trách vô cùng.

- Ừ!

Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên, nhẹ nhàng đáp ứng, sau đó không khỏi ôm chặc cánh tay hắn.

Tần Thiên nhìn bộ dáng của Lâm Hiểu Di như vậy, đưa tay kéo nàng vào ngực, ôm chặt nàng, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng, để nàng không cần thương tâm.

- Chị Hiểu Di, người chết không thể sống lại, chị cũng không cần quá đau lòng, sau này còn có chúng em đây.

Hàn Thi Vũ cũng tới an ủi.

Lâm Hiểu Di khẽ gật đầu không có nói gì, mặc dù nói người chết không thể sống lại, nhưng trong lòng nàng vẫn rất thương tâm.

- Đi thôi, Thi Vũ, em lái xe!

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói. Sau đó kéo Lâm Hiểu Di lên xe thể thao, xe này chỉ có hai chỗ ngồi, cho nên hắn phải ôm Lâm Hiểu Di, hắn thấy nàng thương tâm, ôm để cho nàng một chút ấm áp, không còn cảm thấy cô đơn.

Hàn Thi Vũ lên xe rồi khởi động chạy về nhà.

Không lâu sau, xe chạy đến nhà Tần Thiên, rồi ba người cùng xuống xe đi lên lầu.

- Hiểu Di, sau này em ở cùng với Phỉ Nhi.

Tần Thiên nhìn nói, Lâm Hiểu Di đi vào phòng Lý Phỉ Nhi. Vốn Tần Thiên tính để Lâm Hiểu Di ở cùng một chỗ với mình, nhưng nghĩ đến mình còn phải tu luyện, thỉnh thoảng còn phải đi vào giới chỉ, không thể làm gì khác hơn để cho Lâm Hiểu Di ở cùng với Lý Phỉ Nhi, dù sao Lý Phỉ Nhi cũng ngủ một mình.

- Hai người ra ngoài đi, em muốn yên lặng một chút!

Lâm Hiểu Di lên tiếng, Tần Thiên nhìn bộ dáng của Lâm Hiểu Di thì thầm thở dài một hơi, hắn gật đầu rồi dẫn Hàn Thi Vũ ra ngoài, đồng thời giúp nàng đóng cửa lại.

Lâm Hiểu Di thấy hai người ra ngoài thì lấy ra một tấm hình về mẹ mình. Lâm Hiểu Di nhìn hình, nước mắt rơi xuống. Nàng khóc cực kỳ thương tâm, nước mắt rơi từng giọt, thoáng cái đã thấm ướt hết cả áo.

- Mẹ... Con gái bất hiếu... Huhu... Huhu...

Lâm Hiểu Di khóc đến không thở nổi, đứt quãng kêu lên, trên giường toàn nước mắt.

Tần Thiên cùng Hàn Thi Vũ bên ngoài nghe trong phòng truyền đến tiếng khóc, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể để Lâm Hiểu Di một mình yên lặng.

- Đi thôi, em cũng đói bụng rồi nhỉ, gần mười hai giờ rồi, chúng ta đi xuống ăn cái gì đi.

Tần Thiên nói với Hàn Thi Vũ.

- Thôi, chúng ta tùy tiện ăn gì đó được rồi, chị Hiểu Di một mình ở chỗ này, em không yên lòng.

Hàn Thi Vũ bị Lâm Hiểu Di ảnh hưởng nên cũng không còn tâm tình nữa.

- Ừ, vậy cũng tốt, anh đi nấu cơm!

Tần Thiên nói xong đi vào bếp. ...

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã nửa tháng, mới đó đã sang tháng mười một. Khí trời bắt đầu chuyển lạnh, mọi người cũng bắt đầu mặc trang phục mùa thu.

Khoảng thời gian này rất yên bình, trừ việc có một lần có người đến bắt cóc Triệu Nhã Chi rồi bị Tần Thiên giết ra thì không còn chuyện gì phát sinh. Các đại gia tộc cũng không phái người đến đối phó hắn nữa. Khu thành Đông đã được Phong Tử quản lý tốt, hạng mục bất động sản đầu tiên đã lấy tới tay. Phì Bưu ở Tân An phát triển rất thuận lợi, đã trở thành một đầu lĩnh của tiểu bang phái, đang lặng lẽ lớn mạnh, hết thảy vô cùng thuận lợi.

Nhưng dưới bề mặt yên bình đó chính là mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, Tần Thiên không buông lỏng cảnh giác. Bởi vì hắn biết các đại gia tộc tuyệt đối không bỏ qua cho mình.

Tần Thiên nửa tháng này cũng liều mạng tu luyện, nhưng tu vi vẫn không thể đột phá đến Tứ tinh, vẫn kẹt mãi tại một cánh cửa. Năng lượng không đủ để hắn đột phá, nhất định phải nhận được một cổ năng lượng cường đại mới được. Tần Thiên chuẩn bị tiến vào thế không gian thần tàng chém giết và cướp đoạt một chút Điền gia của trấn nhỏ lần trước, xem thử có thể cướp đoạt được đan dược hoặc nội đan yêu thú gì không.

Bất quá Ba Ba Ka vẫn không ra ngoài, điều này làm Tần Thiên rất buồn bực.

- Tần Thiên, anh còn chờ gì nữa. Nay là thứ bảy, chúng ta đi chơi đi.

Hàn Thi Vũ lắc cánh tay Tần Thiên, làm nũng.

- Đúng vậy anh rễ, đi khu vui chơi thôi.

Triệu Chỉ Vân cũng ôm cánh tay còn lại của hắn, bộ dáng rất hưng phấn, hai quả đào nặng trĩu trước ngực đè lên cánh tay Tần Thiên. Điều này làm cho hắn rất lúng túng, cũng may Triệu Chỉ Nhược không ở đây, nếu không không biết sẽ nghĩ như thế nào.

- Hiểu Di, em cũng đi cùng chứ.

Tần Thiên nói với Lâm Hiểu Di đang bận rộn trong phòng.

- Mọi người đi đi, em không đi. Em còn phải giải quyết chuyện trên trường, sắp tới ngày thành lập trường rồi, rất nhiều chuyện phải làm, mọi người đi chơi vui vẻ.

Lâm Hiểu Di ngẩng đầu cười nói. Qua nửa tháng, tâm tình của nàng đã tốt hơn nhiều. Tần Thiên cũng không lo lắng như trước.

Bình Luận (0)
Comment