Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 524 - Chương 529: . Chơi Chết Các Ngươi

 Chương 529: . Chơi Chết Các Ngươi Chương 529: . Chơi Chết Các Ngươi Chương 529: . Chơi Chết Các Ngươi

-

- Tốt lắm tốt lắm, không có chuyện gì rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi.

Tần Thiên an ủi.

- Ừm, Tần Thiên, lần này anh không thể tiêu mất nữa đó!

- Đúng vậy, vừa rồi làm em sợ muốn chết!

Đồng Văn Văn lau nước mắt nói, ôm thật chặt cánh tay Tần Thiên. Lần này các nàng quyết định cho dù chết cũng không buông tay.

- Thi Vũ, hai người các cậu thật nhát, cái này có gì đáng sợ.

Triệu Chỉ Vân sau khi mặc quần áo tử tế đi tới nói với hai nàng. Trong lòng phi thường hận hai người, chuyện tốt sắp thành công, hai người lại chạy tới quấy rầy.

- Đi thôi, chúng ta tiếp tục!

Tần Thiên nói xong, bốn người chuẩn bị đi tiếp. Lúc này, bỗng nhiên có âm thanh vang lên.

Tai Tần Thiên rất nhạy, thoáng cái đã nghe ra.

- Đậu má nó, thằng Tần Thiên kia chạy đi đâu rồi. Sao đi lâu như vậy cũng không tìm thấy. Mẹ nó, nếu để tao tìm được, tao nhất định đánh chết nó.

Một người quát.

- Sẽ không bị quỷ bắt đi chứ?

Một người khác hỏi, âm thanh hơi run rẩy, hiển nhiên đang sợ hãi.

- Nếu không chúng ta ra ngoài thôi, địa phương quỷ quái này thật dọa người, biết đâu có quỷ thật.

- Mày nằm mơ à, ra ngoài thì báo cáo với thiếu gia thế nào. Đi thôi, quỷ cái rắm gì. Chỗ này làm gì có quỷ, nếu có thì lão tử sẽ đánh chết nó.

Tần Thiên nghe ra có người muốn tìm mình. Giọng nói kia rất bất thiện, xem ra phải chơi hai tên kia một chút.

- Bọn em ở đây chờ anh, anh đi một chút trở lại.

Tần Thiên nhìn ba cô gái nói.

- Không được!

Hàn Thi Vũ và Đồng Văn Văn cùng hô to, gắt gao nắm chặt tay hắn, nói gì cũng không buông.

- Ngoan nào... Có người đang tìm anh, muốn gây hại cho anh. Anh đi giải quyết một chút. Mọi người cứ đứng yên ở đây.

Tần Thiên bất đắc dĩ nói.

- Không cần, muốn đi cùng đi, chết cũng không buông tay!

Hàn Thi Vũ quật cường nói.

- Đúng vậy, không được!

Đồng Văn Văn phụ họa, Tần Thiên nghe thế rất buồn bực, xem ra mình vừa rồi dọa hơi quá tay rồi.

- Vậy cũng được, các em đi theo anh, nhưng không được lên tiếng!

Tần Thiên dặn dò, sau đó mang theo ba người cùng đi. Tần Thiên để Triệu Chỉ Vân nắm tay Hàn Thi Vũ, sau đó để bốn người cùng tàng hình. Hắn cũng dặn dò các nàng không được lên tiếng.

Chỉ chốc lát sau, Tần Thiên đã thấy hai người kia. Mặc dù nơi đây rất tối, nhưng hắn là Tu Luyện Giả nên vẫn thấy được hai người. Cả hai đều mặc tây trang, nhìn qua giống như hộ vệ.

Hai người kia chính là hộ vệ mà Lưu Tinh phái đi để giáo huấn Tần Thiên. Cả hai đã vòng vèo trong đây thật lâu nhưng tìm không ra Tần Thiên, nên rất buồn bực.

- Các em không được lên tiếng!

Tần Thiên dặn lần nữa, sau đó dẫn theo ba nàng đi về phía hai người kia.

Hai người này không biết bốn người Tần Thiên tới gần, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Tần Thiên nhìn một người, giơ chân lên đạp mạnh vào mông hắn.

Thình thịch!

- A!

Tên đó bị đạp ngã xuống đất.

- A... Người nào đá tao, có phải mày đá không?!

Tên bị đạp đứng lên, cả giận nói với tên còn lại.

- Mày điên à, ai đá mày. Tao đâu có bệnh, khi không đá mày làm gì.

Hộ vệ kia khó chịu đáp.

- Địt mẹ mày, nơi này chỉ có tao với mày. Không phải mày thì là ai. Khốn kiếp, tao biết rồi, chuyện lần trước mày vẫn còn canh cánh trong lòng nên mới nhân cơ hội này trả thù tao. Mẹ mày, lão tử liều mạng với mày.

Tên bị đạp quát, lập tức nhào đến tên kia, tuy trong bóng tối nhìn không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy một bóng người, hắn ta dựa vào trực giác xông qua.

Tên còn lại thấy đồng bọn mình thế cũng phát cáu, mẹ nó có ai đá hắn, tự mình ngã xuống còn đổ oan cho mình, mày làm như lão tử dễ bị khi dễ lắm, thế là hắn cũng vọt đi qua.

- Đúng rồi, kịch liệt một chút!

Tần Thiên thấy thế bật cười, trực tiếp đá vào mông một tên. Kết quả hai người kia bị hung hăng đụng vào nhau.

- A, răng cửa của tao gẫy mất rồi, đau quá!

Một tên kêu thảm, miệng đầy máu.

- A... Nụ hôn đầu của tao, mày lại dám cưỡng hôn tao, đồ cầm thú. Mày phải chịu trách nhiệm. Ủa, sao trong miệng tao lại có một cái răng thế này.

Tên còn lại ngạc nhiên nói.

- Ha ha ha... !

Trong bóng tối, bốn người đang tàng hình đều nhịn cười muốn nội thương. Mặc dù không thấy được, nhưng ai cũng nghe hết.

- Mẹ nó mày cút sang một bên, ai muốn chịu trách nhiệm với mày, hôn mày làm con mẹ gì, trả cái răng lại cho tao.

Tên mất răng giận dữ quát, đưa tay với vào miệng tên còn lại đòi răng.

- Đậu má mày, ăn no rồi muốn phủi đít đi à. Hôm nay mày không cho tao công đạo thì đừng nghĩ đến cái răng nữa.

Người kia giận dữ quát, hai người lại đánh nhau.

Bốn người Tần Thiên bên cạnh cười đến đau bụng.

- Đợi một chút, không đúng. Mày không có đá tao, tao cũng không đá mày. Nơi này lại chỉ có hai người chúng ta, vậy ai đã đá tao?

Lúc này, tên bị đá đột nhiên tỉnh ngộ.

Lời này vừa ra, tên còn lại cũng bị hù chảy mồ hôi lạnh. Hai người ai cũng không động đến phương, vậy ai đá. Không lẽ là quỷ.

- Má ơi, có quỷ!

Một tên hô to rồi nhảy lên ôm tên còn lại.

- Địt mẹ, buông tao ra Làm gì có quỷ, mày muốn chiếm tiện nghi của tao à.

Tên bị ôm kêu to, tức giận đẩy tên kia ra đứng lên.

Ba!

- A!

Nhưng khi mới vừa đứng lên thì mặt lại bị tát một cái, sau đó lại ngã ra đất.

- Người nào... Ai đánh tao. Có ngon thì đi ra ngoài xem lão tử có giết mày không!

Hắn bụm mặt giận dữ quát.

- Má ơi... Là quỷ!

Tên còn lại sợ hãi nói.

- Quỷ mẹ mày, nơi nào có quỷ. Có quỷ lão tử sẽ tiêu diệt nó, nhất định có người cố ý đùa giỡn chúng ta.

Tên bị tát bụm mặt không tin, mặt đầy tức giận nói.

- Ngươi không tin có quỷ!

Đột nhiên lúc này, một âm thanh lạnh như băng vang lên bên tai hắn.

- A... Thật sự có quỷ!!!

Hắn hoảng sợ kêu to lên, bị hù đến u mê, miệng lẩm bẩm cầu nguyện.

- Người nào!

Tên còn lại nhìn xung quanh nhưng cái gì cũng không thấy, bị hù ứa mồ hôi lạnh.

- Ta đây, ngươi nhìn không thấy ta sao!

Âm thanh lạnh như băng vang lên, một bàn tay sờ lên mặt hắn, cực kỳ lạnh.

- A!

Hắn hoảng sợ kêu to.

- Ngươi... Ngươi là ai, ngươi không nên giả... Giả thần giả quỷ, ta... ta nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi. Mau ra đây.

- Thật sao, ngươi không sợ, vậy để cho ta sờ ngươi một chút nhé.

Âm thanh lạnh như băng tiếp tục nói.

- A... Không... không được qua đây, ngươi không được qua đây. Ta rất lợi hại đó, ta có tập võ, ngươi mà làm loạn, ta sẽ đánh chết ngươi.

Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị dùng màn hình điện thoại xem ai đang quấy rối mình. Kết quả vừa mở ra, ai cũng không thấy.

- Ngươi đang tìm ta à!

Âm thanh lạnh như băng kia vang lên ngay tại chính diện hắn, hắn thấy trước mặt mình không có ai cả, chỉ có tiếng nói. Trong nháy mắt bị hù té đái, tay cầm điện thoại run run.

- Cứu mạng a... Quỷ đại gia, tha mạng. Đừng giết ta, ta trên có mẹ già tám mươi, dưới có con gái mười tám ... À lộn, con gái tám tuổi, ngươi đừng giết ta!

Hắn bị dọa sợ, kêu to.

Bình Luận (0)
Comment