-
- Anh không có!
Tần Thiên lập tức buông lỏng cánh tay đang làm loạn trên người Đồng Văn Văn ra, một tay ôm Hàn Thi Vũ. Lúc này Hàn Thi Vũ mới buông tha cho tiểu Tần Thiên.
Còn Đồng Văn Văn bên cạnh đang thoải mái, đột nhiên không thấy bàn tay đang nặn bóp cặp bưởi mình đâu nữa, phía dưới cũng bất động, không khỏi mất mác. Sau đó nàng từ từ phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đang dựa vào trên người Tần Thiên, trong lòng không khỏi kích động, cô nàng không nỡ tách ra nên vẫn ôm cánh tay Tần Thiên.
- Hắc hắc, nếu không Thi Vũ giúp lão công một chút đi, anh thật khó chịu.
Tần Thiên vừa nói vừa bắt đầu làm chuyện xấu với cái mông của Hàn Thi Vũ.
- Không thèm!
Hàn Thi Vũ lại tách ra khỏi Tần Thiên một lần nữa.
- Kiệt kiệt!
Đột nhiên ngay lúc này, một tiếng cười kỳ dị xuyên thấu lòng người vang lên, sau một khắc, một gương mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người, trên mặt còn có rất nhiều máu tươi.
- A!!!
- A!!!
Trong nháy mắt, hai nàng hoảng sợ hét rầm lên, bị hù gần chết, vội vàng ôm chặc Tần Thiên.
Nhưng Tần Thiên cũng nhân cơ hội này mà mạnh mẽ cởi bỏ hai nàng ra, sau đó thuấn di một cái, trốn ra phía sau hai người vài mét. Sau đấy hắn thở phào nhẹ nhõm. Lúc cái mặt quỷ kia xuất hiện, cũng may Tần Thiên đã giết người như ngóe, không thì cũng sợ hết hồn.
- A... !
- Tần Thiên, Tần Thiên anh đâu rồi!
- Tần Thiên, anh không nên bỏ chúng em!
Lúc này, hai người khẩn trương hô lớn. Vừa hô vừa ôm nhau rồi cùng tìm kiếm bóng dáng Tần Thiên.
- Kiệt kiệt!
Âm thanh kinh dị lại vang lên, gương mặt trắng bệch lại xuất hiện lần nữa.
- A!
- A... Đừng ăn thịt tôi!
Hàn Thi Vũ quát to lên, đấm một quyền vào mặt quỷ, nhưng lại đấm đánh vào khoảng không.
Điều này khiến hai nàng càng thêm sợ hãi. Bị hù đến không dám bước đi, Đồng Văn Văn bị hù khóc huhu.
- Văn Văn, không cần sợ, đều là... giả, không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì...
Hàn Thi Vũ vội vàng an ủi, nhưng thật ra cũng sợ muốn chết, giọng nói cũng run lên.
- Hu hu... Thi Vũ, nếu không... Chúng ta... Chúng ta trở về đi.
Đồng Văn Văn khóc nói.
- Trở về... Tớ không biết đường quay lại, để tớ lấy điện thoại ra. Điện thoại tớ có đèn pin, có thể chiếu đường, như vậy sẽ giống như ban ngày, không có chuyện gì.
Hàn Thi Vũ nói.
- Vậy cậu mau lấy ra!
Đồng Văn Văn thúc giục.
Hàn Thi Vũ lấy điện thoại di động ra, mở màn hình lên, chuẩn bị tìm app đèn pin. Vậy mà lúc này, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một bàn tay vô hình lấy đi điện thoại di động của nàng, có thể thấy điện thoại bị cầm bay lên, nhưng lại không thấy được người cầm.
- A!
- A... Huhu... Thật sự có quỷ, Thi Vũ!
Đồng Văn Văn nhìn hiện tượng kỳ quái kia, bị hù đến ôm chặt lấy Hàn Thi Vũ mà khóc lớn. Hàn Thi Vũ cũng bị dọa gần chết, cả người cũng ngây dại, điện thoại di động trong tay bị cướp, quá dọa người rồi.
Giờ phút này, người thực hiện tội ác vừa rồi, Tần Thiên lại đang đứng một bên cười trộm. Đúng vậy, chuyện này do hắn làm, hắn đã lặng lẽ tàng hình cầm đi điện thoại Hàn Thi Vũ.
Đang cười, Tần Thiên lại cảm giác bên cạnh truyền đến cảm giác khác thường. Một mùi vị quen thuộc truyền đến. Thế là hắn lập tức đưa tay lên, một nữ nhân bị Tần Thiên ôm vào ngực, tay lại chạm vào một mảng trơn bóng. Tần Thiên nhất thời kinh hãi.
- Anh rễ, anh thật hư, đụng phải người ta rồi.
Âm thanh nũng nịu của Triệu Chỉ Vân vang lên.
- Trời đất, sao em không mặc đồ!
Tần Thiên kinh hãi, vội vàng tách Triệu Chỉ Vân ra, nhưng cô nàng này giống như rắn nước, nhảy lên người Tần Thiên. Chân dài trực tiếp quấn quanh eo hắn. Hai tay móc qua cổ hắn, miệng tiến lại gần mặt Tần Thiên, cách Tần Thiên chừng 1cm. Hai người có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.
- Chỉ Vân, em làm cái gì vậy, mau buông tay.
Tần Thiên vội nói, đưa tay đẩy bắp đùi Triệu Chỉ Vân ra. Kết quả vừa chạm tay vào lại là một mảnh bóng loáng, Tần Thiên ngây người. Cô nàng này vậy mà không mặc gì phía dưới cả.
Vốn Triệu Chỉ Vân tính toán hù dọa ba người một chút, nhưng thấy Tần Thiên tấn công hai người kia. Trong lòng rất mất hứng, cho nên trực tiếp cỡi quần áo nhào vào người Tần Thiên. Tâm của nàng vốn đã đánh rơi trên người Tần Thiên rồi, chỉ tiếc Tần Thiên vẫn luôn xem nàng là em gái. Nàng thật sự không thích, cho nên nhân cơ hội này thổ lộ với hắn, để Tần Thiên cùng mình ở chung một chỗ.
- Anh rễ, cho anh chơi với hai quả đu đủ của em đó!
Triệu Chỉ Vân to gan mà cầm tay Tần Thiên đặt lên hai hung khí lớn của mình.
Tần Thiên còn đang lo lắng về việc Triệu Chỉ Vân không mặc quần áo, sau một khắc trong tay bỗng cảm nhận được một mảng thịt mềm mại.
- Anh rễ, của em lớn hay chị em lớn hơn.
Hương thơm của Triệu Chỉ Vân bay về phía Tần Thiên, giọng nói lại rất dụ hoặc. Tiểu Tần Thiên lập tức cứng rắn. Hắn rất muốn đẩy ngã Triệu Chỉ Vân, nhưng mà nghĩ đến đây là em gái của nữ nhân mình, nên không thể làm loạn.
- Tiểu nha đầu làm gì vậy, mau xuống nào.
Tần Thiên cố đè nén ham muốn. Đưa tay muốn gỡ Triệu Chỉ Vân xuống, nhưng vừa tay ra ra thì chạm đến da thịt, thiếu chút nữa đã không nhịn được.
- Hu hu hu... Anh rễ, tại sao anh lại như vậy, người ta cũng đã như vậy rồi mà anh không chấp sao? Chẳng lẽ người ta rất kém, anh rễ nhìn không thích? Nếu như vậy thì em phải đi tìm nữ nhân khác.
Triệu Chỉ Vân khóc hu hu lên.
- Ách... Nếu làm vậy, chị em mà biết sẽ giết anh đấy, mau xuống đi, không nên giỡn nữa, nếu không anh sẽ không nhịn được.
Tần Thiên cắn răng nói, gắt gao chịu đựng.
- Vậy cũng đừng nhịn nữa, chúng ta làm tại đây đi!
Triệu Chỉ Vân vừa nói vừa hôn Tần Thiên, cái lưỡi nhỏ thơm tho nhanh chóng chui vào trong miệng hắn, cùng đầu lưỡi hắn dây dưa.
- Địt... Không nhịn nữa!
Tần Thiên thật không thể nhịn được, trực tiếp đè Triệu Nhỉ Vân lên tường, bàn tay to banh chân nàng ra.
Trong lòng Triệu Chỉ Vân mừng rỡ, nhanh chóng đáp lại Tần Thiên.
Đang lúc hai người chuẩn bị cuộc chơi thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng vang, còn có ánh sáng.
- Tần Thiên, Chỉ Vân, là hai người sao?
Bởi vì tiếng nói hai người quá lớn nên hai nàng nghe thấy nên tìm qua, khiến hai người bừng tỉnh.
- Mau xuống đi!
Tần Thiên vội vàng thả Triệu Chỉ Vân xuống, mạnh mẽ áp chế dâm hỏa.
Triệu Chỉ Vân đang chuẩn bị hưởng thụ thì bị hai người kia cắt đứt, trong lòng rất mất mác. Cô nàng nhanh chóng lấy quần áo từ nhẫn trữ vật ra, mặc vào.
- Tần Thiên, Chỉ Vân, thật là hai người, tốt quá!
Hàn Thi Vũ đã thấy hai người rồi, nhanh chóng lôi kéo Đồng Văn Văn đang mở đèn pin điện thoại chạy tới.
- Ai da, thì ra hai em ở đây, anh tìm hai người thật lâu. Sao lúc nãy các em bỗng dưng biến mất thế.
Tần Thiên giả bộ kinh hỉ, đi tới hai nàng.
- Anh làm em sợ muốn chết!
Hàn Thi Vũ lập tức ôm lấy eo Tần Thiên, Đồng Văn Văn thì ôm lấy cánh tay hắn. Vừa rồi hai người thật đúng bị hù chết, sau đó nghe được tiếng của Tần Thiên và Triệu Chỉ Vân bên này nên cầm lấy điện thoại Đồng Văn Văn đi tới.