-Mẹ nó, nguyên lai là thằng chó đó, Tần Thiên, tao tuyệt đối không tha cho mày đâu!
Lưu Tinh đã nhớ ra, nghiến răng quát, thiếu chút nữa bóp nát điện thoại.
-Khốn kiếp, mày chờ, tao sẽ giết mày!
Lưu Tinh cả giận quát, ngay sau đó lại gọi một cuộc.
-Alo! Hổ ca, giúp tôi tra một chút, một người tên Tần Thiên, cao khoảng 1m8, tóc ngắn...
Tần Thiên rất nhanh đã dẫn Văn Văn đến trạm xe, đi lấy phiếu xe rồi đợi trong sảnh.
-Đi đi, trên đường cẩn thận, đến nơi thì gọi cho anh!
Tần Thiên nhìn Văn Văn, cười nói.
Văn Văn nhìn Tần Thiên, trong mắt lộ ra thần sắc không muốn, gật đầu, xoay người đi vào, nhưng đi chưa được mấy bước, nàng đã quay đầu chạy thẳng đến Tần Thiên, ôm eo hắn, ôm thật chặc, dọa Tần Thiên kêu to một tiếng, cũng may hai nàng kia đang ở trên xe, nếu như bị thấy thì phiền rồi.
-Tần Thiên, anh sẽ chịu trách nhiệm với em chứ
Văn Văn ngẩng đầu, nhìn Tần Thiên đỏ mặt nói.
-Chịu trách nhiệm? Tại sao!
Tần Thiên giả bộ không biết cười cười, thật ra hắn biết hết.
-Hừ! Anh cũng sờ hết toàn thân nhân gia rồi, chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm?
Văn Văn nổi giận đùng đùng, tim đập thật nhanh, nàng không biết mình tại sao mình có dũng khí nói ra những lời này, ngượng chết mất.
-Chịu trách nhiệm thì không thành vấn đề, nhưng khi đó em dụ dỗ của anh mà. Hơn nữa, anh cũng đã có bạn gái, làm sao chịu trách nhiệm với em được.
Vẻ mặt Tần Thiên lộ vẻ khó xử nhìn Văn Văn, nói.
-Hừ! Em mặc kệ, dù sao em hiện tại đã là người của anh, anh phải chịu trách nhiệm, kệ anh có bạn gái hay không, anh tốt em ta là được.
Giọng nói của Văn Văn dần dần trở nên ôn nhu, ngay sau đó kiễng mũi chân, mạnh mẽ hôn lên môi Tần Thiên, cả người cũng run rẩy một trận.
Đây là lần đầu tiên nàng to gan chủ động hôn Tần Thiên, ngay cả đầu lưỡi cũng vươn ra.
Tần Thiên vốn muốn chủ động hôn nàng, không ngờ nàng đã làm trước, lập tức nhiệt liệt đáp lại, hung hăng hôn nhau, hai người hôn nửa phút mới tách ra.
Cả người Văn Văn nóng ran, xấu hổ vô cùng.
-Tần Thiên, anh có đi đế đô không?!
Văn Văn nhìn Tần Thiên, khát vọng hỏi.
-Đi chứ, chỉ cần anh rảnh sẽ đế đô tìm em!
Tần Thiên nhìn nàng cười nói, bàn tay to lặng lẽ sờ lên ngực của nàng, xoa xoa mấy cái, trong nháy mắt cả người Văn Văn phát run.
-Không nên, sẽ bị người nhìn thấy đó.
Văn Văn vội vươn tay chặn lại, không để cho tên này tiếp tục làm bậy.
-Hắc hắc, tốt rồi, em lên xe đi, xe sắp chạy rồi!
Tần Thiên cười nói, buông lỏng Văn Văn ra.
Cô bé nhìn Tần Thiên, ngẩng đầu nhỏ giọng nói bên tai hắn.
- Nếu anh tới Đế đô, em sẽ cho anh ăn em!
Nói xong câu đó, cô nàng không quay đầu lại chạy đến người kiểm phiếu, quá mất mặt rồi, một cô bé lại có thể nói ra lời không biết xấu hổ, không biết thẹn như thế.
- Lời mời quá mê người đi!
Tần Thiên thầm nghĩ, xem ra mình phải đi một chuyến đến Đế đô mới được. Hắn thấy Văn Văn đã lên xe, nên quay người rời đi.
Vừa đi ra ngoài đã thấy hai nàng đứng đó có vẻ tức giận nhìn mình, điều này khiến Tần Thiên không giải thích được.
-Sắc lang!
Hai nàng nhìn Tần Thiên cùng kêu to, vừa rồi hai nàng đợi Tần Thiên lâu quá nhưng không thấy hắn đi ra, cho nên vào xem, kết quả thấy hai người đang ôm hôn nhau, nhất thời ghen tức.
-Sao hai em lại tức giận?!
Tần Thiên vừa nói vừa mở cửa xe.
-Hừ! Anh còn nói, vừa ôm vừa hôn, lại sờ ngực người ta nữa, đại sắc lang!
Hàn Thi Vũ ăn giấm chua liếc Tần Thiên.
-Đúng đấy, sắc lang, anh phải bồi tội cho tụi em!
Triệu Chỉ Vân nói theo.
-Đi qua một bên, tiểu nha đầu, đâu có chuyện của em, em ghen cái gì.
Tần Thiên cười nhìn Triệu Chỉ Vân.
-Đương... Đương nhiên có rồi, anh đối với... anh đối với cô ấy như thế... Mà anh lại là anh rễ của em, em phải thay chị trông chừng anh, em ghen dùm chị ấy, như vậy mới công bình.
Triệu Chỉ Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thật ra thì vừa rồi nàng muốn nói, anh có thể ôm hôn người ta nhưng tại sao không muốn em chứ.
- Em ngụy biện cái gì mà chả có Logic tí nào, chúng ta đi thôi, đi ăn cái gì đó rồi tìm chỗ nào chơi tiếp!
Tần Thiên nói xong khởi động xe rời khỏi trạm xe lửa.
Giờ phút này, cách đó không xa phía sau ba người, một chiếc Toyota nhanh chóng đi theo, trên xe ngồi bốn người, lái xe là một tên có đôi mắt cho người ta cảm giác đặc biệt hèn mọn, ba người khác bên trong, một người là một nữ nhân trên mặt nồng đậm phấn trang điểm, đôi môi đỏ lòm như máu, ánh mắt yêu mị vô cùng, vóc dáng vô cùng nóng bỏng, nhất là bộ ngực căng tròn, dù một tay cũng không thể cầm gọn.
Hai nam nhân khác trong đó, một người cao đến gần hai thước, đầu trọc, cả người da thịt cuồn cuộn, gân xanh hiện rõ, người cuối cùng là một nam tử chừng ba mươi, thật giống như người Nhật Bản, nhìn qua chững chạc.
Bốn người này chính là sát thủ của Thiên Đường, tổ chức sát thủ thứ hai thế giới, ngoại hiệu Thiết Tứ Sát, xuất thủ hơn một trăm lần, chưa từng thất thủ, thực lực cao cường.
- Động thủ ở đâu?
Ải Tử lái xe quay đầu lại nhìn nam tử mặc tây trang, thanh âm bén nhọn, nghe rất chói tai, rất khó nghe.
- Quốc lộ phía trước!
Nam tử tây trang nói xong nhắm hai mắt lại, như muốn ngủ thiếp đi.
Người đàn bà bên cạnh còn đang làm móng tay, trên mặt lúc nào cũng toát ra mị thái mê người.
-Không ngờ thằng nhóc được ra giá cao như vậy, mười tỷ Đô-la, nhìn bộ dáng thật yếu đuối, chúng ta kiếm lời rồi, thật không biết đám sát thủ trước kia làm ăn cái giống gì, một dị năng giả nho nhỏ cũng làm xong không, quá mất mặt rồi, nhìn Hùng gia ta dùng một búa gõ chết hắn!
Tráng hán không biết từ đây lấy ra một cây đại chùy đen nhánh, khoa tay múa chân mấy cái, không để Tần Thiên giá mười tỷ Đô trong lòng.
-Ngớ ngẩn, ngươi bị ngu hả, nhiều sát thủ như vậy cũng không giết được hắn, bên cạnh hắn nhất định có cao thủ thủ hộ, nếu ngươi lơ là để hắn chạy mất, lão nương sẽ cắt ngươi thành từng mảnh quăng vào trong biển cho cá mập ăn!
Nữ nhân yêu mị ngẩng đầu lạnh như băng quát.
-Hừ! Con rắn chết tiệt này đừng uy hiếp lão tử, có bản lãnh thì đi xuống đánh một trận, để lão tử xé xác mi!
Tên đầu trọc không sợ hãi phản kích.
- Xem ra ngươi quên lần dạy dỗ trước rồi!
Cô gái cả giận quát, đuôi rắn mạnh mẽ đột nhiên quấn lên cổ tên cao to, tốc độ cực nhanh, hắn không kịp phản ứng đã bị quấn lấy, sắc mặt đỏ lên.
-Tiện nữ nhân, lão tử giết chết ngươi!
Hắn vung chùy, muốn chém tới đuôi rắn.
-Dừng tay cho ta!
Nam tử tây trang mở mắt ra quát lên, đưa tay bắt được chùy của tên cao to trực, trợn mắt nhìn chằm chằm nữ tử một cái.
-Xà Cơ, thu cái đuôi của ngươi lại, bây giờ không phải lúc nội đấu, đợi hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi thích đánh ra sao thì đánh, đánh chết ta cũng vậy không có ý kiến, nhưng hiện tại ai dám làm loạn, ta không ngần ngại tiễn người đó đi gặp ông bà!
Nam tử tây trang lạnh lùng nói.
-Hừ!
Xà Cơ hừ lạnh một tiếng rồi thu hồi đuôi rắn sặc sỡ của mình, tên cao to cũng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khó chịu, nhưng nam tử tây trang ở chỗ này, hắn cũng không dám làm loạn.
-Hắc Hùng, cất đồ của ngươi đi!
Nam tử tây trang ném cây chùy lại cho hắn, lần nữa nhắm mắt.
Ải Tử lái xe len lén nhìn thoáng qua bộ ngực tuyết trắng của Xà Cơ, âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt.