-
- Thật sao, vậy mày thử một chút, tao bảo đảm mày vừa động thủ, thế giới này sẽ mất đi một hộ vệ. Cho nên, nếu biết điều thì cút qua một bên. Nếu không, hậu quả của mày sẽ không cách nào tưởng tượng đâu.
Tần Thiên lạnh lùng nói, lời nói vô cùng chân thật.
- Đúng đấy, mau cút, nếu không anh rễ của ta sẽ cắt đứt chân của cá ngươi, ta sẽ đá trứng của các ngươi, cho các ngươi tuyệt hậu!
Triệu Chỉ Vân lên tiếng, cô nàng này tàn nhẫn hơn Tần Thiên nhiều.
Hộ vệ vừa nghe nhất thời giận dữ, hắn không phải người bình thường mà là lính đặc chủng, hắn đã từng giết người, gặp qua máu người, giờ bị một mao đầu tiểu tử chừng hai mươi tuổi uy hiếp, để hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục.
- Mẹ nó, các ngươi nghĩ muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
Hộ vệ nói rồi vung côn tới bả vai Tần Thiên, lực đạo ác như vậy, chỉ cần đập trúng, tuyệt đối sẽ đánh nát xương vai hắn.
- Tần Thiên cẩn thận
Văn Văn lo lắng hô lớn, hai nàng bên cạnh lại thờ ơ, rất bình tĩnh.
Tần Thiên cũng không nhúc nhích, trơ mắt nhìn đối phương đập qua.
Tên Hộ vệ thấy Tần Thiên không né tránh, ánh mắt xem thường nhìn mình, khiến hắn cảm giác càng thêm nhục nhã, lực đạo trong tay gia tăng, hung hăng đập xuống.
- Tiểu tử, chết đi!
Hộ vệ quát lên, trong mắt đầy vẻ đắc ý, như sắp thấy xương vai Tần Thiên vỡ vụn, té trên mặt đất cầu xin tha thứ.
- Thình thịch!
- A!
Mạnh mẽ, một tiếng vang lớn vang lên, côn đập vào trên vai Tần Thiên, tên hộ vệ cảm thấy như đập vào tấm thép, thanh côn cũng cong lên, lực lượng cường đại từ trên bả vai Tần Thiên truyền đến, cánh tay hắn tê dại, cả người liên tiếp lui về sau, vẻ mặt chấn kinh nhìn Tần Thiên.
Những hộ vệ khác cũng u mê.
- Làm sao có thể?!
Hộ vệ nhìn cây côn cong vòng, khó tin nói.
Văn Văn phía sau cũng như thế.
- Hừ! Có cái gì không thể, chưa từng thấy dế nhũi như ông.
Triệu Chỉ Vân khinh thường nhìn tên hộ về.
- Như thế nào, còn muốn tới không? Cho các ngươi cơ hội, không nên cản trở chúng ta!
Tần Thiên thản nhiên nói.
Điều này khiến hộ vệ cảm thấy sỉ nhục chưa từng có, từng ấy năm trời, còn chưa có ai dám nhục nhã hắn nghiêm trọng như thế, đánh không chết Tần Thiên, hắn tuyệt không cam lòng.
- Mẹ nó, mày đi chết đi, các huynh đệ, lên!
Tên đầu lĩnh hét lớn một tiếng, ném côn nhào tới hướng Tần Thiên mạnh mẽ, những người khác cũng rối rít tấn công.
- Hừ! Tự tìm đường chết!
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn quả đấm đang đập tới, trực tiếp xuất ra một quyền nghênh đón.
- Tạp sát!
- A! Tay của tôi!
Trong nháy mắt, thanh âm xương vỡ vang lên, tên kia hét thảm một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, tay phải của hắn vỡ vụn, đốt ngón tay cùng bả vai đều bị lệch thành dị dạng, té trên mặt đất hét thảm.
Nhưng hắn kêu chưa được mấy tiếng, Tần Thiên đã lần nữa xuất thủ, giơ chân lên hung hăng đạp vỡ các đốt ngón tay của đối phương, máu chảy lên láng, da thịt bị đạp dập nát, văng tung tóe ra ngoài, tràng cảnh cực kì tàn nhẩn
- Giết nó!
Những hộ vệ khác thấy Tần Thiên đánh lão đại thành bộ dáng này, nổi giận cầm côn đập Tần Thiên.
- Một đám bỏ đi!
Tần Thiên không để đám người vào mắt xông lên, bắt được một cây côn hung hăng đập tới một tên xông lên trước nhất.
- Tạp sát!
Cây côn của hắn bị đập vỡ, chấn động làm rách da chảy máu, tên xông lên đầu kêu thảm thiết. Sau đó, Tần Thiên lần nữa động thủ đánh gãy xương bả vai một tên, đồng thời còn đá nét xương đầu gối của hắn, khiến tên này kêu rên thảm thiết.
- Anh rễ, em cũng muốn đánh
Triệu Chỉ Vân hưng phấn vọt tới, một quyền đánh tới một tên.
Tên kia giận dữ, một cô bé cũng dám động thủ với mình, không phải tìm chết thì là gì, hắn lập tức cầm côn đánh về phía đầu Triệu Chỉ Vân, không thương hương tiếc ngọc chút nào.
- Thình thịch!
Đầu côn còn chưa đánh trúng Triệu Chỉ Vân, xương mũi hắn đã bị bàn tay trắng như phấn của nàng chấn vỡ, mặt đầy máu tươi.
- Ông chết đi!
Triệu Chỉ Vân không quên tung một cước đá tới trứng của đối phương, trứng bị đá trúng lập tức vỡ nát, hắn hết lên điếng người rồi trực tiếp ngất đi.
- Anh rễ, sao không lưu thêm cho em mấy tên!
Triệu Chỉ Vân đánh xong một người vẫn chưa đã ghiền, chuẩn bị đánh người thứ hai, thì đã thấy Tần Thiên xử xong toàn bộ, bất mãn bỉu môi làu bàu.
- Lần sau cho em!
Tần Thiên cười cười, ném cây côn trên mặt đất, Văn Văn bên cạnh nhìn tới mức u mê, Tần Thiên lợi hại như vậy à, Triệu Chỉ Vân cũng thế, lính đặc chủng vốn đã rất lợi hại nhưng chưa đến một phút đa bị hai người giải quyết.
Thật đáng sợ.
- Tốt lắm, Văn Văn không có chuyện gì rồi, chúng ta đi thôi!
Tần Thiên vỗ vỗ tay, đi tới trước mặt Văn Văn đang choáng váng, kéo tay nàng, lúc này Văn Văn mới phục hồi tinh thần.
- Tần Thiên, có cần gọi bác sĩ không?
Văn Văn nhìn hộ vệ bị đánh thê thảm mà không đành lòng lên tiếng, bọn người kia mặc dù canh chừng hăm dọa nàng, nhưng dù gì cũng được cha mình ra lệnh mới phải làm vậy, dù cho nàng rất ghét bọn họ, nhưng thấy bọn họ thảm như vậy vẫn không đành lòng.
- Không có chuyện gì, không chết được đâu, đi thôi, lại xuất hiện người ngăn cản bây giờ!
Tần Thiên nói xong kéo Văn Văn lên xe, Triệu Chỉ Vân còn hung hăng đá trứng mấy tên hộ vệ vài cái rồi mới chịu bỏ qua, nàng và kéo Hàn Thi Vũ mới rời đi, bốn người lên xe chạy thẳng đến trạm xe lửa.
Đám người xung quanh nhìn đám người Tần Thiên rời đi mới dám bu lại, có người ra ngoài gọi điện thoại báo cảnh sát, gọi xe cứu thương, bọn họ nghĩ lại cảnh vừa rồi vẫn còn sợ, Tần Thiên quá bạo lực, vừa ra tay đã máu me be bét.
- Alo! Lưu Tinh thiếu gia, Văn Văn tiểu thư chạy rồi, bị hai nữ một nam mang đi, người nam kia rất lợi hại, chúng ta không phải đối thủ!
Một hộ gọi điện thoại, nói xong trực tiếp ngất đi.
Trong bệnh viện, Lưu Tinh đang trị liệu hậu môn cùng tiểu đệ nghe nói như thế, nhất thời giận dữ.
- Mẹ nó, tại sao có thể như vậy, chạy đi đâu chứ!
Lưu Tinh quát qua điện thoại, nhưng bên kia không có đáp lại, chỉ nghe được tiếng đám người ồn ào.
- Mẹ nó, Tần Thiên, tao không để yên cho mày đâu.
Lưu Tinh tức giận cúp điện thoại, nghe hộ vệ nói một nam hai nữ hắn đã biết ba người Tần Thiên. Ngay sau đó, Lưu Tinh nhanh chóng gọi một số khác.
- Alo, chú à, Văn Văn chạy rồi, bị một người tên Tần Thiên giải cứu.
Lưu Tinh nói.
- Tần Thiên!?
Điện thoại bên kia, một tiếng đàn ông kinh ngạc nói.
- Sao thế chú, chú biết hắn?
Lưu Tinh hỏi.
- Giống như nghe qua ở đâu đó, nhưng ta không nhớ, ta hiện tại phái người đi tìm nha đầu này về, tiểu nha đầu này quá kỳ cục đi, sắp kết hôn đến nơi rồi còn chạy lung tung.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tức giận, nói xong liền cúp điện thoại.
-Tần Thiên? Nghe quen quen ta, hình như nghe ở đâu rồi!
Lưu Tinh lầu bầu, sau đo hồi tưởng lại, thử nghĩ xem nghe qua cái tên Tần Thiên ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại thì nhớ đến chuyện ở bệnh viện lần trước, mình cũng gọi hộ vệ đi đánh một tên Tần Thiên, kết quả bị Tần Thiên đánh cho gần chết.