-
- Vâng, vâng!
Quản lý vội vàng đáp, nhìn dương vật nhỏ của Lưu Tinh, vẫn lộ vẻ khinh bỉ.
Còn bên phía Tần Thiên thì cười sắp chết rồi.
- Các em không nên nhìn, vật này sẽ khiến các em mất đi niềm tin với nam nhân a.
Tần Thiên vội vàng đưa tay ngăn trở ánh mắt của ba nữ, không để cho bọn họ nhìn.
Người bên trong quán café cũng rối rít nghị luận về Lưu Tinh.
- Không ngờ nhìn đẹp trai cao gáo thể này lại thích bị cường bạo lỗ đít.
- Đúng vậy, đẹp trai như vậy mà thằng nhỏ không bằng con cu của cháu 5 tuổi của tui ở nhà nữa, haizzz.
Lưu Tinh nghe mọi người nói thế, hận không tìm được cái chỗ nào chui vào, trong lòng hận chết Tần Thiên. Tất cả đều bởi vì hắn, nếu không có Tần Thiên thì mọi chuyện đã không như thế.
- Hừ! Tần Thiên, tao nhất định phải giết chết mày, chiếm lấy nữ nhân của mày!
Lưu Tinh thầm rít gào.
- Các ngươi tiếp tục, tôi đi trước!
Lưu Tinh cố nén đau nói một tiếng, rồi được quản lý dắt ra ngoài.
- Ha ha ha ha... !
Trong nháy mắt, mọi người trong quán café cười rộ lên.
- Tần Thiên, anh thật xấu. Vừa rồi anh cố ý nè.
Hàn Thi Vũ lên tiếng, vừa rồi nàng thấy Tần Thiên đụng Lưu Tinh một cái, Lưu Tinh mới té xuống đất.
- Khụ khụ... Nào có, anh là người rất thuần khiết, làm sao có thể làm chuyện như thế này!
Tần Thiên nghiêm túc đáp, một bộ đạo mạo. Thật ra thì do hắn làm đó.
- Hừ sắc lang, thuần khiết cái rắm!
Triệu Chỉ Vân khinh bỉ nhìn hắn, tay thì thò xuống bắp đùi hắn nhéo một cái, Tần Thiên đau đến nhếch miệng, vội vươn tay gỡ tay cô em vợ ra, hung hăng trợn mắt nhìn nàng. Tiểu nha đầu này quá lớn mật, mới vừa rồi trong nhà ma cũng may mà hai người Hàn Thi Vũ tới kịp, nếu không đã xảy ra chuyện. Sau này phải cẩn thận hơn mới được.
- Đúng đấy, đại sắc lang!
Hàn Thi Vũ cũng nói, Đồng Văn Văn thì không nói gì, sắc mặt hồng hồng, trong đầu không khỏi nhớ lại chuyện trong nhà ma. Tần Thiên hạ thủ đối với mình, làm cho nàng chảy ra nước mật, đến giờ vẫn có chút không thoải mái.
Nhưng cảm giác này thật sung sướng, mình chưa bao giờ hưởng qua, trong lòng rất hi vọng được tận hưởng một lần nữa.
- Tần Thiên, Thi Vũ, Chỉ Vân, xin ba người giúp em một chuyện có được không?
Văn Văn nhìn ba người Tần Thiên hỏi, trong mắt lộ vẻ cầu khẩn.
- Chuyện gì?!
Tần Thiên hỏi, Văn Văn tựa hồ gặp được chuyện phiền toái.
- Em muốn anh giúp em chạy trốn, ba mẹ buộc em gả cho Lưu Tinh, mọi người cũng thấy Lưu Tinh là hạng người gì rồi, em không muốn cưới hắn, em không thích, nhưng ba mẹ buộc em phải kết hôn với Lưu Tinh, hôm nay sở dĩ em ra ngoài với hắn vì muốn chạy trốn, nhưng hắn an bài rất nhiều hộ vệ âm thầm giám thị, chỉ cần em đi ra khỏi khu vui chơi sẽ bị hộ vệ ngăn cản. Tần Thiên, anh có thể giúp em ngăn cản những hộ vệ kia không?
Văn Văn đáng thương nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên cũng không hi vọng Văn Văn gả cho tên khốn Lưu Tinh này, cô bé cùng mình ái muội như thế để hắn cảm giác Văn Văn hiện tại đã là người của mình, cho nên hắn sẽ không để nàng gả cho Lưu Tinh.
- Anh giúp em, nhưng em trốn đi đâu, em chuẩn bị chưa?
Tần Thiên hỏi.
- Vâng, chuẩn bị xong, em đi nhà dì nhỏ ở đế đô, dì nhỏ cũng phản đối em gả cho Lưu Tinh, nhưng dì nói không lại ba mẹ em, cho nên không có biện pháp giúp, dì nói nếu em trốn ra được thì dì có thể giấu em đi, em đã mua vé tàu đi đế đô rồi, mười một giờ rưỡi xe chạy, hiện tại đã hơn mười giờ, chỉ cần em trốn được thì có thể lên xe.
Văn Văn nói.
- Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp cô, mấy tên hộ vệ mà thôi, để tớ đánh gục bọn hắn.
Tần Thiên còn chưa tỏ thái độ, Triệu Chỉ Vân bên cạnh đã rất hào khí đáp ứng, tiểu nha đầu rất thích bạo lực a.
- Ừm, yên tâm, mình sẽ giúp cậu!
Hàn Thi Vũ cũng nói.
- Thật sao
Văn Văn cảm kích nhìn ba người.
Tần Thiên gật đầu nói.
- Việc này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta bắt đầu thôi, nếu tên kia trở lại sẽ phiền toái.
- Chúng ta thương lượng một chút làm sao trốn đi.
Văn Văn lập tức nói.
- Không cần, đi theo tụi anh là được.
Tần Thiên cười nói.
Nói xong ba người đứng lên tính tiền sau đó rời khỏi quán cà phê.
- Như vậy chúng ta sẽ bị phát hiện, Tần Thiên, chúng ta không thể đi ngang nhiên như vậy đâu.
Văn Văn kéo tay Tần Thiên, khuôn mặt lo lắng, ngông nghênh từ cửa chính đi ra thì làm sao mà trốn được.
- Em yên tâm, tụi anh sẽ dẫn em an toàn rời đi.
Tần Thiên nắm chặc tay Văn Văn, để cô bé an tâm.
Không biết tại sao, khi thấy Tần Thiên cười như vậy, Văn Văn dần an tâm, phảng phất như Tần Thiên nói được thì làm được.
- Hì hì, em thật lâu rồi chưa đánh nhau, anh rễ, đám hộ vệ để cho em đi, để em hung hăng đánh bọn họ một trận nhé.
Triệu Chỉ Vân kích động nhìn Tần Thiên.
- Chỉ Vân, mọi người không nên làm loạn, chỉ cần để mình lên xe rời đi là được, đám hộ vệ rất lợi hại, chính là lính giải ngũ, cậu không nên dây dưa cùng bọn họ, sẽ bị thương đó.
Văn Văn vội vàng khuyên nhủ, sợ Triệu Chỉ Vân bị bọn người kia thu thập.
- Hì hì, cậu yên tâm đi, sẽ không đâu, lính giải ngủ mà thôi, mình không xem họ vào mắt đâu.
Vừa nói, bốn người rất nhanh đã ra ngoài đi đến bãi đỗ xe, Văn Văn vốn núp sau lưng lặng lẽ đi theo ba người, sau đó tìm chiếc xe rời đi, nhưng nàng bị Tần Thiên kéo ra, còn nói nàng không cần lo lắng, mang nàng quang minh chính đại tiêu sái đi ra khiến nàng rất lo lắng, nếu bị phát hiện thì làm sao trốn được.
Quả nhiên, mới ra cửa không lâu, bên cạnh đã chạy tới sáu nam tử vóc người cao to mang kính đen, mặc quần dài thể thao, mang theo ống nghe điện thoại chắn trước mặt mọi người.
- Đại tiểu thư, cô muốn đi nơi đâu, Lưu công tử đã dặn nếu không có cậu ta phụng bồi, cô không nên đi loạn, kính xin Đại tiểu thư trở về.
Một hộ vệ cầm đầu lạnh lùng nói, tuy nói chuyện nhưng lại giống như ra lệnh, vừa nói vừa chộp tới Văn Văn.
- Ta không đi
Văn Văn lập tức thối lui, núp phía sau ba người.
- Tiểu thư, đừng làm khó chúng ta, kính xin ngươi đi vào trong, nếu không chúng ta sẽ động thủ.
Hộ vệ đầu lĩnh nhìn Văn Văn núp phía sau, không chút khách khí nói.
- Hừ! Ngươi chỉ là hộ vệ, không nghe thấy tiểu thư nhà ngươi nói không muốn về a, còn không cút thì đừng trách ta!
Triệu Chỉ Vân chỉ vào tên hộ vệ, tức giận nói.
- Hừ! Mắc mớ gì tới cô, ba người cút ngay cho tôi, không nên ngăn trở chúng tôi bảo vệ Đại tiểu thư, nếu không đừng trách chúng tôi.
Hộ vệ đầu lĩnh vừa nói đã lấy côn ra, quơ quơ trước mặt ba người uy hiếp, những người khác cũng lấy vũ khí ra.
Tần Thiên nhìn sáu người này, cười lạnh một tiếng, nói:
- Hừ! Tụi mày là chủ nhân hay Văn Văn là chủ nhân, một hộ vệ lại không nghe lời chủ nhân, uy hiếp chủ nhân, đây là đạo lí gì!
- Ít nói nhảm cho tao, tiểu tử, ba người các ngươi lập tức cút, đừng ép tao động thủ, nếu không cho các ngươi nằm trở về!
Hộ vệ đầu lĩnh giận quát, giương côn muốn động thủ.