Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 537 - Chương 542: . Người Phong Gia

 Chương 542: . Người Phong Gia Chương 542: . Người Phong Gia Chương 542: . Người Phong Gia

-

Người bình thường cả đời cũng không thể thấy, nhưng mà đối với đệ tử đại gia tộc thì tầm thường đến không thể tầm thường hơn. Phong Vô Dật chỉ đơn giản nhìn lướt qua, cũng không có nhiều chú ý.

- Phong thiếu đại giá quang lâm, làm hai người bọn tôi cảm thấy vinh hạnh. Phong thiếu xin nghỉ ngơi, chúng tôi đã vì Phong thiếu chuẩn bị một bàn tiệc rượu đón gió tẩy trần, hàn huyên tỏ tâm ý, mong rằng Phong thiếu không ghét bỏ!

Ngô Giang chào hỏi rồi ngồi xuống. Sau đó vỗ tay, cửa phòng mở ra, sáu mỹ nữ mặc đồ lót đi vào. Vóc người các nàng nhất lưu, tướng mạo có thể so với người mẫu tạp chí, cả người băng cơ tuyết trắng, bộ ngực chập chờn, ánh mắt và động tác liêu nhân.

Sáu người này đẩy một chiếc xe đồ ăn, trên xe có một nữ nhân trần trụi nằm trên. Nàng này cũng là tuyệt sắc giai nhân, trên người phủ kín thức ăn tinh mỹ.

Bảy người này do Trịnh Phát Sáng dùng nhiều tiền tìm từ đảo quốc, đặc biệt hiến tặng cho Phong Vô Dật. Bởi vì hắn hỏi thăm được rằng Phong Vô Dật có một yêu thích, thích xem đảo quốc, thích nữ nhân nước Nhật. Cho nên hai người Trịnh Phát Sáng liền tìm những người này tới muốn lấy lòng đối phương.

Lúc trước Phong Vô Dật đạo mạo trang nghiêm, sau khi thấy những nữ nhân này đi ra, sắc thái nghiêm túc trên mặt biến mất.

- Các ngươi làm rất tốt!

Phong Vô Dật nhìn đám mỹ nữ đi ra rất hài lòng, nhanh chóng đứng lên đi về phía bọn họ.

- Phong thiếu thích là được!

Hai người Trịnh Phát Sáng vội gật đầu, nhưng Phong Vô Dật không hề để ý tới bọn họ mà chạy tới trước mặt đám nữ nhân, đưa tay ôm lấy, bàn tay to chơi đùa trên thân họ.

- Ừm... Yamate!

Những mỹ nữ Nhật Bản liền phát ra tiếng kêu tiêu chuẩn, nghe càng thêm hấp dẫn khiến cho Phong Vô Dật hứng thú không thôi.

- Ha ha ha... Không tệ, rất tốt!

Phong Vô Dật cười to, sau đó quay đầu nhìn hai có người nói:

- Các ngươi có thể ra ngoài!

- Vâng vâng. Chúc Phong thiếu chơi vui vẻ, có chuyện gì tùy thời bảo chúng ta!

Hai người nói xong ra ngoài, mà Phong Vô Ngân thì nằm trên ghế sa lon, nói tiếng Nhật lưu loát để những nữ nhân này phục vụ hắn.

Hai người Trịnh Phát Sáng ra khỏi phòng rồi đi vào phòng bên cạnh. Trong phòng cũng giống như bên kia, có những mỹ nữ mặc đồ lót chờ bên trong. Nhưng những nữ nhân này đều tóc vàng mắt xanh. Khi thấy hai người đi vào, bọn họ chủ động đi tới hầu hạ.

- Các ngươi ra ngoài trước, chúng ta có việc muốn thương lượng!

Ngô Giang lên tiếng để đám người ra ngoài.

Sau khi bọn họ rời đi, Ngô Giang mới quay đầu lại nói với Trịnh Phát Sáng.

- Đại ca, xem ra chuyện này đã thành, Phong Vô Dật quả nhiên háo sắc.

- Không sai. Nhìn bộ dáng thích thú của hắn, chúng ta chỉ cần tìm nữ nhân hầu hạ hắn mấy ngày thật tốt. Sau đó để hắn đi diệt Tần Thiên thì sau này thành Quang Châu sẽ là của chúng ta.

Trịnh Phát Sáng hưng phấn nói, mặc dù lần trước Tần Thiên biểu hiện ra thực lực cường đại, đánh lui trưởng lão Phong gia, hơn nữa còn giết Phong Vô Ngân trong cuộc tranh tài. Nhưng Trịnh Phát Sáng nghĩ đối phương cũng chỉ ăn may, Tần Thiên đối đầu với quái vật lớn như Phong gia thì chỉ có một con đường chết.

Trịnh Phát Sáng nếu biết Tần Thiên là người Tần gia thì có lẽ đã không nghĩ vậy.

- Đúng vậy, mặc dù Tần Thiên rất lợi hại, nhưng gặp người Phong gia thì chắc sẽ chết. Mà hắn còn giết Phong Vô Ngân, coi như đời hắn xong rồi. Chúng ta chỉ cần lấy lòng Phong Vô Dật, để hắn giết Tần Thiên. Đến lúc đó, Quang Châu là của chúng ta, cả tỉnh cũng sẽ rất nhanh là của chúng ta.

Ngô Giang không khỏi cười đắc ý.

- Hahaha... Không sai, sau này cả tỉnh sẽ thuộc về chúng ta. Chúng ta cần ăn mừng linh đình mới được, tất cả vào đi!

Trịnh Phát Sáng cười to, để những mỹ nữ bên ngoài đi vào. ...

- Ừm! Ngủ thật ngon!

Trời sáng, Tần Thiên tỉnh lại. Hắn nhìn Lâm Hiểu Di trong ngực, nàng đang nằm úp sấp trên người mình ngủ say, sắc mặt hồng nhuận, hô hấp đều đều, cực kỳ xinh đẹp.

Tối qua hắn cùng Lâm Hiểu Di đại chiến một lần. Sau đó hai người song tu cả đêm. Hiện tại Lâm Hiểu Di đã là cao thủ Nhất tinh lục giai, nhưng tu vi này do Tần Thiên mạnh mẽ tăng lên. Lâm Hiểu Di tự mình tu luyện không nổi, thiên phú của nàng không quá tốt, kinh mạch trong cơ thể tương đối hẹp, đan điền cũng không khá lớn. Sau này không gian tu luyện rất hẹp, nhất định phải nghĩ biện pháp cải tạo Lâm Hiểu Di một chút.

Hiện tại, dù thực lực Lâm Hiểu Di là Nhất tinh lục giai nhưng nàng vẫn không biết cách vận dụng, phải dạy cho nàng mới được. Để tránh cho việc có thực lực mà không biết dùng, đến lúc đó bị người khi dễ sẽ không tốt.

- Ối chà chà, sao mà lớn như vậy chứ!

Tần Thiên nhìn hai đại bạch thỏ trước ngực Lâm Hiểu Di, nhìn một hồi chịu không được rồi, đưa tay phải xuống mật huyệt bên dưới nàng mân mê. Tay trái hắn nhẹ nhàng đưa tới cầm đại bạch thỏ trước mắt, chơi đùa nhào nặn.

- Ừm!

Cảm giác khác thường, Lâm Hiểu Di tỉnh lại.

- Sắc lang, sáng sớm còn ham muốn. Mau buông tay, em còn phải lên lớp nữa.

Lâm Hiểu Di mắc cở đỏ mặt đẩy tay Tần Thiên ra, vội vàng đứng lên. Khi thấy tiểu Tần Thiên ngạo nghễ đứng thẳng, trong lòng không khỏi kích động. Nàng không nhịn được muốn rồi. Nhưng còn phải lên lớp, nếu mà làm cũng phải một hai canh giờ, như vậy sẽ bị trễ, không tốt.

- Hắc hắc, lão sư, em nhìn nó cao hứng như thế, chúng ta thỏa mãn nó một chút đi!

Tần Thiên chỉ vào đại sát khí của mình, rồi cười nói với Lâm Hiểu Di.

- Hừ, mới mới không cần. Mau rời giường!

Lâm Hiểu Di nói rồi nhanh chóng mặc quần áo vào. Tần Thiên thấy thế thì biết nàng không muốn, mà hắn cũng không muốn, vì hôm nay hắn cũng có việc.

Tần Thiên chuẩn bị xây nhà cửa trên đỉnh núi trong không gian giới chỉ. Cho nên muốn đi mua một ít tài liệu, những đồ dùng sinh hoạt khác cũng cần mua về để vào bên trong.

- Anh rễ, rời giường ăn sáng thôi, còn đi học nữa!

Triệu Chỉ Vân ở cửa hô lớn rồi đẩy cửa đi vào, dọa Lâm Hiểu Di đang mặc quần áo kêu to một tiếng. Tần Thiên còn chưa kịp mặc đồ, kết quả tự nhiên bị thấy hết.

- Anh rễ, lưu manh!

Triệu Chỉ Vân thấy côn thịt của Tần Thiên nhất thời đỏ mặt. Nhưng không rời đi mà đứng đó nhìn.

- Móa, em mới là lưu manh đó, mau ra ngoài!

Tần Thiên vội vàng nói, đưa tay cầm chăn quấn quanh người.

- Chỉ Vân, em mau đi ra. Nếu không anh rễ của em làm sao mặc đồ được!

Lâm Hiểu Di đi tới lôi Triệu Chỉ Vân ra ngoài, sau đó khóa cửa lại. Trong lòng thầm nghĩ, xem ra Triệu Chỉ Vân sẽ bị Tần Thiên gây họa thôi.

Bình Luận (0)
Comment