-
Ăn xong bữa sáng, Tần Thiên đưa Hàn Thi Vũ và Lâm Hiểu Di lên lớp. Còn mình thì đi trung tâm thành phố, chuẩn bị vật liệu xây nhà và đồ dùng sinh hoạt.
Tần Thiên không nhà xi măng, mà làm nhà gỗ, cho nên muốn mua cưa điện và đinh ốc... Nhưng sáng sớm, cửa hàng còn chưa mở cửa, cũng phải hơn mười giờ mới mở cửa.
Nghĩ tới đây, hắn chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ dùng sinh hoạt. Nhưng nghĩ lại, trong siêu thị Triệu Nhã Chi cái gì cũng có, không cần phải tới chỗ khác. Cho nên chuẩn bị trở về trường học một chút, sau đó lại đi mua đồ.
Nghĩ tới đây, hắn đi tới trạm xe buýt, chuẩn bị bắt chuyến xe đến trường. Bởi vì hắn không lái xe ra ngoài, buổi sáng thành Quang Châu kẹt xe lắm, đi rất mệt.
Thình thịch!
- A! Các anh làm gì?!
Đột nhiên, một tiếng nữ kêu sợ hãi truyền tới, Tần Thiên lập tức nhìn sang thì thấy bốn năm tên côn đồ cầm gậy sắc hung hăng đánh vào một chiếc xe BMW. Một nữ nhân ăn mặc thời thượng từ trên xe đi xuống, hô to.
- Đi, đánh gãy chân ả!
Một tên côn đồ hô, lập tức có hai tên cầm gậy sắt đi về phía cô ta, dọa nàng hô to, chạy thật nhanh sang bên cạnh.
- Cứu mạng!
Nữ nhân quát to lên, mang giày cao gót chạy trốn. Kết quả trợt chân, ngã trên mặt đất, muốn đứng dậy thì hai tên côn đồ đã vọt tới, tay cầm gậy sắt hung hăng đánh tới.
Những người bên cạnh muốn giúp đỡ nhưng thấy bộ dáng hung ác của đám côn đồ thì sợ hãi. Nữ nhân kia thấy không ai hỗ trợ, đành tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
- A!
- A!
Vừa lúc đó, hai tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên, cô nàng mở mắt ra nhìn, chân của mình không gãy, mà hai tên côn đồ thì nằm dưới đất, ôm bụng kêu thảm. Một nam nhân cao lớn đứng trước mặt, nhưng mà vì từ dưới nhìn lên nên nàng không thấy rõ bộ dáng của hắn.
- Tiểu tử, đánh người của chúng tao, mày muốn chết!
Tên cầm đầu giận dữ quát, kêu hai tên còn lại đánh Tần Thiên.
Tần Thiên thấy thế, khóe miệng cười lạnh rồi mạnh mẽ ra quyền.
Thình thịch!
- A... !
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, trong nháy mắt ba tên côn đồ té trên mặt đất, ống sắt rơi qua một bên. Bọn chúng ôm bụng, người cong như tôm, cực kỳ thống khổ. Có một tên còn phun máu.
- Tốt lắm, không có chuyện gì rồi!
Tần Thiên nhìn mấy tên côn đồ trên mặt đất, quay đầu nói với nữ nhân kia. Hắn chìa tay ra chuẩn bị kéo nàng lên, nhưng khi nhìn đến tướng mạo của nàng thì ngây người.
- Là cô!
- Là anh!
Hai người đồng thời kêu lên, có chút kinh ngạc.
Tần Thiên nhìn nữ sinh trên mặt đất, không nghĩ tới lại là con gái của Lương Văn Đạo - Lương Như Yên. Lần trước ở nhà Lương Văn Đạo, ông già còn tính hợp tác cho mình và Lương Như Yên. Nhưng Lương Như Yên không muốn, vì thế kết thúc trong không vui. Tần Thiên vốn tưởng rằng không bao giờ gặp lại nàng nữa. Không ngờ bây giờ gặp lại ở đây, mình còn cứu nàng.
- Cảm ơn anh, Tần Thiên!
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên thoáng có chút lúng túng. Lần trước trong nhà, mình đã không cho Tần Thiên mặt mũi, không nghĩ tới bây giờ gặp lại Tần Thiên ở đây, còn được người ta cứu.
- Không có chuyện gì, đứng lên đi!
Tần Thiên cười đáp, chuyện lúc trước đã qua. Tần Thiên đưa tay chuẩn bị kéo nàng lên.
- A!
Lương Như Yên vừa đứng lên đã hét thảm một tiếng, sau đó lại té xuống. Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, đưa tay che mắt cá chân trái. Hôm nay nàng mang một đôi giày cao gót cao 15 phân, cao bằng Tần Thiên. Vừa rồi ngã một cái, thiếu chút nữa vặn gảy chân rồi, đau muốn chết.
- Chân không sao chứ, để tôi nhìn xem!
Tần Thiên ngồi xổm xuống, đưa tay đến chân Lương Như Yên nhưng bị cô ngăn lại.
- Bị trật rồi, anh đưa tôi đi bệnh viện đi!
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên khó khăn nói, nàng đau đến hàm răng phát run.
- Được rồi, cô chờ một chút. Tôi trước giúp cô hỏi xem mấy tên côn đồ này vì sao lại tập kích cô, dám đánh con gái của Cục trưởng cảnh sát, thật không muốn sống mà!
Tần Thiên vừa nói xong đứng lên, xoay người nhìn mấy tên côn đồ nằm trên đất.
Những tên côn đồ vừa nghe Lương Như Yên là con gái Cục trưởng cảnh sát, bị hù gần chết. Cố chủ cũng không nói cho bọn hắn biết bối cảnh của đối phương, vậy mà lại là con gái của Cục trưởng cảnh sát, thảm rồi.
- Nói đi, tại sao các người đánh cô ta? Ai phái các người tới, mục đích là gì? Vì sao muốn đánh gãy chân cô ấy?
Tần Thiên nắm một tên côn đồ lên, hỏi.
- Dạ... Trương tổng kêu chúng tôi tới, hắn cho huynh đệ chúng tôi mười vạn. Kêu chúng tôi đập phá xe của nàng, cắt đứt một chân nàng!
Tên côn đồ kia vội vàng nói, nghe thấy con gái cục trưởng cảnh sát, hắn cũng không dám che giấu. Bởi vì hiện tại quan viên rất lợi hại, mình không nói thật, chỉ bằng việc muốn đánh gãy chân con gái Cục trưởng cảnh sát, chắc chắn sẽ chết vô cùng tàn nhẫn, mà hắn cũng không muốn chết.
- Trương tổng? Người của Trương tổng, có phải nữ, tên Trương Hồng?
Lương Như Yên nghe thế, hỏi.
- Đúng, gọi Trường Hồng. Hình như là lão tổng của công ty thiết kế gì đó, một nữ nhân hơn 40 tuổi!
Tên côn đồ kia vội vàng nói.
- Hừ! Tôi biết ngay này mà!
Lương Như Yên nghe xong, hừ lạnh một tiếng, lộ ra sắc mặt giận dữ. Hiển nhiên có xích mích với người tên Trương Hồng này.
- Trương Hồng kia là ai?
Tần Thiên hỏi.
- Nàng là đối thủ cạnh tranh của công ty tôi, một tiện nữ nhân!
Lương Như Yên cắn răng oán hận nói. Nghe ngữ khí của nàng hiển nhiên không phải hận Trương Hồng kia một cách bình thường.
- Vậy, chúng ta đi tìm Trương Hồng kia tính sổ thôi.
Tần Thiên nghe xong lập tức ném tên côn đồ qua một bên, chuẩn bị giúp Lương Như Yên báo thù. Nói thế nào thì cô ta cũng là con gái Lương Văn Đạo, với quan hệ của mình và Lương Văn Đạo thì cái thù này nhất định phải báo.
- Tìm ả tính sổ, làm sao tính sổ? Ả chắc chắn sẽ không thừa nhận, chúng ta trước tống đám này vào đồn công an, để bọn họ chỉ ra xác nhận Trương Hồng, như vậy mới có thể bắt ả, nếu không thì vô dụng.
Lương Như Yên nói.
Tần Thiên nhìn cô nàng, không biết nói gì cho phải, nhỏ này ấm đầu à. Với những quan nhị đái khác toàn báo ra tên của cha mình, tuyệt đối hù chết đối phương rồi. Cô nếu nói ra tên cha mình, Trương Hồng không phải bị hù chết. Trừ phi Trương Hồng cũng là quan nhị đại, mà ba của ả còn chức cao hơn ba cô.
Nhưng điều này cũng không sao, không báo tên cha cũng được, lão tử đã ra sân, chứng cớ với không chứng cớ gì, quản địt mẹ mày có thừa nhận hay không, quả đấm cứng rắn mới là đạo lý, những thứ khác đều vô nghĩa.
- Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi, cô ta sẽ thừa nhận, cô đi không được thì tôi ôm cô lên xe nhé!
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên nói, nói xong cúi người bế nàng lên.