-
Lương Như Yên từ nhỏ đã xen lẫn trong giới thượng lưu, nên khi bị nam nhân ôm như vậy cũng bình thường. Nàng đã tập thành thói quen, không cảm thấy mâu thuẫn gì, cũng không nói gì. Ai bảo nàng đứng không nổi.
- Vậy anh trước đưa tôi đi bệnh viện, chân của tôi còn chưa khỏe, làm sao đi tìm Trương Hồng được!
Lương Như Yên nói.
- Yên tâm, rất nhanh sẽ tốt!
Tần Thiên nói rồi nhìn qua ngực Lương Như Yên, cô nàng này lớn lên thật rất đẹp, vóc người cũng tốt, nhưng trang phục quá thời thượng. Vì vậy mà khiến người ta cảm thấy xa cách, cho nên Tần Thiên cũng không có ý nghĩ gì đối với cô.
- Rất nhanh sẽ tốt?
Lương Như Yên nghi hoặc, đang suy nghĩ thì thấy Tần Thiên đặt mình phía sau, rồi hắn lên xe đóng cửa lại, khởi động xe rời đi.
- Anh muốn mang tôi đi đâu?
Lương Như Yên hỏi.
- Phía trước!
Tần Thiên vừa nói rồi quẹo xe vào con đường ít người bên cạnh, ngừng lại ven đường. Sau đó hắn xuống xe, mở cửa xe ra.
- Tới, cô cởi giày ra, tôi nhìn chân cô một chút!
Tần Thiên vừa nói vừa đưa tay về chân Lương Như Yên. Lương Như Yên nhất thời quát to một tiếng, chau mày, chân bị đau giống như bị kim chân chích.
- Anh muốn làm gì, đau quá!
Lương Như Yên hét lớn, Tần Thiên cũng không nói lời nào, cởi xuống giày cao gót dưới chân Lương Như Yên ra, chuẩn bị kiểm tra một chút thương thế. Nhưng Lương Như Yên mang tất chân, nhìn không thấy được gì.
- Có phải đau chỗ này?
Tần Thiên chỉ vào cổ chân rồi ngẩng đầu lên hỏi Lương Như Yên. Vừa ngẩng đầu, Tần Thiên nhất thời ngẩn người. Bởi vì Lương Như Yên váy ngắn với tất chân, hiện tại cả người Lương Như Yên ngã ra sau, chân lại tách ra, hơn nữa một chân còn giơ lên. Tần Thiên ngồi trên ghế, vừa ngẩng đầu đã thấy hết trong váy nàng.
Hắn thiếu chút phun máu mũi. Bởi vì cô nàng Lương Như Yên này mặc quần lót ren chữ T, hơi mờ. Mảnh vải che nơi quan trọng chỉ rộng cỡ hai ngón tai, hơn nữa còn trong suốt. Với thị lực rất tốt của hắn, vừa nhìn đã thấy rõ. Hồng phấn, còn rất khít, là xử nữ.
- Không cho nhìn!
Lương Như Yên đỏ mặt, vội vàng khép hai chân lại, đưa tay kéo váy, ngượng muốn chết, không ngờ mật địa của mình lại bị Tần Thiên thấy được.
- Khụ khụ... Cái kia, tôi thật ra cái gì cũng không thấy!
Tần Thiên ho hai tiếng, nói một câu giấu đầu lòi đuôi khiến mặt Lương Như Yên càng đỏ hơn, không biết nói cái gì cho phải.
Hai người đều rất lúng túng, Tần Thiên cúi đầu nói:
- Kiên nhẫn một chút, tôi giúp cô trị liệu!
Tần Thiên nói xong xoay cổ chân nàng một cái.
- A!
Lương Như Yên cảm thấy giống như bị dao đâm phải, kêu la thảm thiết, nước mắt chảy ra. Người bên đường thấy vậy thì vây xem, họ muốn nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Tần Thiên không nghĩ tới sẽ gây ra động lớn như vậy. Cũng may có kính xe, người bên ngoài không thấy được tình huống bên trong, không cần lo lắng.
Tần Thiên giúp Lương Như Yên bẻ chân. Sau đó xoa bóp, dùng năng lượng chữa trị da thịt hư tổn trên chân, giúp nàng lưu thông máu huyết.
Một cảm giác ấm áp thoải mái từ chân truyền đến, khiến Lương Như Yên thoải mái kêu một tiếng, cực kỳ dễ nghe. Điều này khiến tâm thần Tần Thiên không khỏi chấn động, tiếng kêu của cô nàng này có thể so với đảo quốc nha.
- Được rồi, không có việc gì nữa. Cô cảm thấy thế nào?
Tần Thiên buông tay ra hỏi. Lúc này, Lương Như Yên đỏ bừng cả mặt, đổ mồ hôi. Vừa rồi thật thoải mái, làm nàng kìm lòng không được khẽ rên, bây giờ nghĩ lại, tiếng kêu này thật rất dâm đãng.
- Ý, hình như không đau nữa!
Lương Như Yên thử đặt chân xuống nền xe thì phát hiện không đau nữa. Nàng rất kinh ngạc kêu lên, không khỏi khiếp sợ. Tần Thiên vậy mà có thể trị tốt chân của mình. Trước đây mình cũng từng bị bong gân, đi bệnh viện thì không mười ngày nửa tháng cũng không khỏe được. Không ngờ Tần Thiên động hai ba cái đã tốt, còn chưa đến mười phút.
- Anh làm như thế nào mà hay thế?
Lương Như Yên giật mình hỏi, đây là y thuật gì, thật lợi hại.
- Ha hả, trước kia có học qua xoa bóp. Tốt rồi, mang giày vào đi, chúng ta đi tìm Trương Hồng tính sổ!
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên nói, nói xong mở cửa xe đi xuống trở lại ghế lái.
- Đúng rồi, cô mang giày cao như vậy thì làm sao lái xe được?
Tần Thiên quay đầu lại hỏi.
- À, tôi lái xe sẽ mang dép. Nhưng hôm qua để quên ở trong công ty rồi, anh không nói, tôi cũng quên mình lái xe thế nào rồi!
Lương Như Yên le lưỡi, nhìn qua có chút tinh nghịch, Tần Thiên thì cảm thấy hết chỗ nói.
- Đúng rồi, tại sao anh muốn giúp tôi?
Lương Như Yên không giải thích được hỏi.
- Bởi vì cha cô đã giúp tôi, tôi tự nhiên cũng sẽ giúp cô.
Tần Thiên hồi đáp, sau đó khỏi động xe.
- Trương Hồng ở đâu?
Tần Thiên hỏi.
- Đường Tứ Sơn, công ty thiết kế Chế Tư!
- Ok, ngồi vững. Tôi sẽ cho cô ta xin lỗi cô và chiếc xe của cô!
Tần Thiên nói xong đạp mạnh chân ga chạy về đường Tứ Sơn. Lương Như Yên ở phía sau nhìn hắn, mặt lộ vẻ nghi hoặc, không biết tại sao lại có cảm giác hiếu kỳ không nên có với nam nhân này.
Một giờ sau, Tần Thiên rốt cục chạy tới đường Tứ Sơn. Thật xa đã thấy được công ty thiết kế Chế Tư, công ty này rất thật lớn, cả một tòa cao ốc.
Tần Thiên đậu xe BMW bị nện méo mó dưới tầng hầm, an ninh nhìn xe Tần Thiên có chút nghi ngờ nhưng không dám hỏi. Bởi vì những người có thể lái được loại xe này đều không phải người đơn giản.
- Đi thôi, dẫn đường đi. Mang tôi đến phòng làm việc của cô ta!
Tần Thiên nói, Lương Như Yên gật đầu. Sau đó cùng Tần Thiên đi vào cao ốc.
- Hai vị khỏe. Xin hỏi hai vị tìm ai, có hẹn trước không?
Tiếp tân thấy hai người đi vào hỏi.
- Chúng tôi tìm Trương tổng, không hẹn trước. Cô cứ nói rằng tôi là Lương Như Yên đến tìm nàng!
Lương Như Yên nói với tiếp tân, nói xong đi vào trong.
- Thật xin lỗi hai vị, không có hẹn trước thì không thể đi vào. Hai vị chờ một chút, để tôi thông báo!
Tiếp tân vội vàng gọi hai người lại, nhưng hai người cũng không để ý mà đi thẳng vào trong.
- An ninh, ngăn hai người đó lại!
Tiếp tân lập tức hô với an ninh ngay cửa, hai người kia lập tức vọt tới hai người Tần Thiên.