- Hai vị, thật xin lỗi. Xin đứng lại, không được tự tiện xông vào công ty. Nếu không làm đúng quy định, chúng tôi có thể nói hai người cố tình xông vào mà tiến hành bắt giữ!
Hai an ninh cầm gậy cảnh sát uy hiếp hai người.
- Cho các anh một cơ hội, lúc này rời đi!
Tần Thiên nhìn họ thản nhiên nói, nói xong kéo tay Lương Như Yên đi về phía thang máy.
- Đứng lại, bắt bọn họ lại!
Hai người lộ vẻ không vui, đối phương vậy mà còn uy hiếp họ, như vậy không cần khách khí, hai người lập tức đánh tới.
Thình thịch!
Thình thịch!
- A!
Trong nháy mắt, Tần Thiên quay đầu vung ra hai đấm vào ngực hai người. Hai người liền ngã ra đất, che ngực kêu thảm, không ngừng ho khan.
- Đi, chúng ta đi thôi!
Tần Thiên lần nữa nắm tay Lương Như Yên kéo vào thang máy. Nếu Trương Hồng tìm người tập kích Lương Như Yên thì hắn tự nhiên cũng không khách khí mà đi tìm Trương Hồng, nhất định phải làm ra chút ít động tĩnh, để cho Trương Hồng biết rằng Lương Như Yên không phải dễ trêu chọc.
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên, trong lòng có chút khẩn trương. Bởi vì tính chất công việc nên nàng cũng được vô số đàn ông nắm tay. Nhưng đây là lần duy nhất nàng có cảm giác tim đập mạnh. Không biết tại sao, Lương Như Yên phát hiện mình có cảm giác đối với nam nhân chỉ mới gặp mặt hai lần này, sợ hay là gì, Lương Như Yên không biết.
- Đến rồi!
Đang lúc Lương Như Yên suy nghĩ, thì thang máy đã đến tầng cần đến. Cửa thang máy vừa mở đã thấy mười mấy nhân viên an ninh đứng trước mặt. Họ canh giữ ở đây, toàn bộ cầm gậy cảnh sát, hai người vừa đi ra thì hộ đã vây quanh.
- Hừ! Lương Như Yên, cô thật to gan, dám dẫn người xông vào công ty của tôi!
Thanh âm của một nữ nhân vang lên.
Tần Thiên nhìn sang thấy một nữ nhân mặc đồ công sở đứng đó, ước chừng bốn mươi mấy. Nữ nhân này lớn lên rất gầy, mang mắt kiếng, bộ dáng rất khó coi, trang điểm thật đậm, đôi môi đỏ như mông khỉ, miệng còn rất rộng.
- Cô ta là Trương Hồng!
Lương Như Yên nói với Tần Thiên.
- Địt mẹ mày, nữ nhân xấu xa, nhìn mày như cái bồn cầu vậy!
Tần Thiên chửi lớn, khuôn mặt đầy chán ghét.
- Xì!
Lương Như Yên nghe thế nhịn không được bật cười. Tần Thiên sao lại thẳng thắng như thế, miệng thật tiện, không hề cho Trương Hồng mặt mũi, nhưng mà nàng thích.
Trong nháy mắt, sắc mặt người đàn bà kia đại biến, lửa giận ngút trời. Lớp trang điểm trên mặt cũng nứt ra rồi, những lớp phấn kia ào ào rơi xuống, rụng đầy đất như tuyết trắng.
- Bắt lại cho tao, đưa đến đồn công an. Tao muốn kiện bọn họ ý đồ đánh cắp bí mật công ty, buôn bán tội phạm!
Trương Hồng chỉ vào hai người, tức giận đến phát run, nhất là Tần Thiên. Ả hận không thể trực tiếp giết chết hắn. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên có người dám nói như vậy với mình, thật ghê tởm.
Nghe được bà chủ lên tiếng, những an ninh lập tức lao về hai người Tần Thiên.
- Ở phía sau nhìn!
Tần Thiên một tay ôm eo nhỏ của Lương Như Yên, che nàng phía sau, hắn thì xông ra ngoài, hai tay xuất động.
Thình thịch!
- A!
- Hàm răng của tôi... A!
Trong nháy mắt, Tần Thiên đã phế hai người, một tên bị đánh đến ói nước chua, một thằng răng bay đầy trời.
- Đi tìm chết!
Một tên an ninh thấy Tần Thiên mạnh như vậy, không hề hạ thủ lưu tình, gậy cảnh sát hung hăng chào hỏi với đầu Tần Thiên.
- Cẩn thận, Tần Thiên!
Lương Như Yên vừa nhìn, lập tức quát to.
Tần Thiên thờ ơ, tùy ý gậy cảnh sát đánh lên đầu.
Thình thịch!
Cây gậy đánh vào đầu Tần Thiên bị phản lực bắn ra. Đầu Tần Thiên không có chuyện gì, ngược lại là tên an ninh bị chấn, hổ khẩu cũng rách, cảm giác đập vào tấm thép, khiếp sợ nhìn Tần Thiên.
- Chết đi!
Tần Thiên tặng cho tên kia một quyền, đánh hắn hôn mê bất tỉnh. Sau đó xoay người, ra tay với đám an ninh còn lại, đánh bọn họ ngã ra đất.
Không tới năm phút, mười mấy an ninh hùng dũng oai vệ đã nằm trên đất kêu thảm. Trương Hồng nhìn thấy u mê, thằng này là ai, một người có thể đánh gục mười mấy người, thật đáng sợ.
- Nói, có phải bà kêu người đập xe Lương Như Yên, rồi đánh gãy chân cô ấy?
Tần Thiên thu thập xong đám an ninh thì đi về phía Trương Hồng. Trương Hồng nhìn những an ninh kêu thảm trên mặt đất, lại nhìn Tần Thiên, không khỏi sợ hãi.
- Hừ! Không sai, tôi làm thì sao. Cậu là ai, muốn làm gì? Tôi cho cậu biết, tôi là con gái của Trương Lương, Bộ trưởng bộ giáo dục tỉnh, nếu cậu dám động vào tôi thì không có kết quả tốt đẹp đâu. Thức thời thì mau xin lỗi, nói không chừng tôi sẽ tha cậu một mạng!
Trương Hồng nhìn Tần Thiên đi tới, mặc dù trong lòng có chút sợ nhưng nghĩ đến quyền thế của cha mình rất lớn thì không sợ nữa. Ngược lại còn uy hiếp, muốn dùng cha mình dọa chết Tần Thiên.
Tần Thiên vừa nghe, khó trách Trương Hồng dám động đến con gái của Cục trưởng cảnh sát, không ngờ là con gái của Bộ trưởng giáo dục. Khó trách, nhưng mà điều này không hề có tác dụng đối với hắn.
- Hừ! Bộ trưởng giáo dục thì thế nào, động đến nữ nhân của tôi thì cho dù Thiên Vương lão tử cũng đập chết!
Tần Thiên nói xong mạnh mẽ vọt tới trước mặt Trương Hồng, một tay bắt lấy cổ áo ả, lạnh lùng nói. Làm xong mới phát hiện không đúng, hắn theo thói quen nói Lương Như Yên thành nữ nhân của mình. Tần Thiên không khỏi quay đầu nhìn cô nàng, thấy sắc mặt nàng hồng hồng.
- Buông ra, cậu dám động vào tôi, tôi sẽ không cho cậu một ngày tốt lành đâu!
Trương Hồng vẫn lớn lối quát, mặc dù trong lòng rất sợ nhưng ở địa vị cao đã lâu, vẫn cao ngạo vô cùng, không bị người uy hiếp.
Ba!
Trương Hồng vừa dứt lời, Tần Thiên đã hung hăng tát ả một cái, đánh ngã ra đất, toàn là máu tươi. Ả ta kêu thảm thiết, thanh âm vang dội như sét đánh, dọa mọi người kêu to một tiếng. Tần Thiên cũng quá độc đi, cả nữ nhân cũng dám ra tay.
Đối với Tần Thiên, dám động với người của mình thì nam hay nữ đều xử ngang nhau.
- Khốn kiếp! Mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết!
Trương Hồng che miệng, nhìn Tần Thiên cả giận nói, ngón tay phát run chỉ vào Tần Thiên, gương mặt bị sưng không nhìn ra hình dáng, giống như đầu heo.