-
Đặng Sơn nhìn Lương Như Yên và Tân Thiên ôm nhau mà u mê, nữ nhân của mình bị nam nhân khác ôm, hơn nữa còn thân mật như vậy. Nhất là tay Tần Thiên còn đang nắm bắp đùi Lương Như Yên, mà Lương Như Yên lại ăn mặc gần như không có gì.
Nữ nhân mà mình đang theo đuổi bây giờ lại ở cùng một chỗ với nam nhân khác. Mặc dù là chụp ảnh, nhưng Đặng Sơn vẫn không chịu được. Con mịa mày, mình ăn nói khép nép đuổi hơn mấy tháng, tay còn chưa nắm được. Vậy mà tiểu tử này lại còn chiếm tiện nghi của nàng. Điều này khiến Đặng Sơn tức chết, cảm giác trên đỉnh đầu của mọc hai cái sừng to tổ bố, mặt cũng biến thành như Ngưu Ma Vương.
- Mẹ nó, khốn kiếp, buông nữ nhân của tao ra!
Đặng Sơn giận dữ, lập tức vọt tới, vén tay áo lên muốn đánh người.
- Đặng Sơn, anh nói hưu nói vượn gì vậy, ai là nữ nhân của anh. Chúng ta đang chụp hình, anh mau tránh ra!
Sắc mặt Lương Như Yên cực kì khó coi, trốn sau lưng Tần Thiên, tránh cho thân thể của mình bị Đặng Sơn nhìn. Mặc dù người ở chỗ này cũng nhìn, nhưng nàng không muốn bị Đặng Sơn nhìn thấy.
Tên Đặng Sơn này là một phú nhị đại, cuộc sống thối nát, dựa vào quan hệ trong nhà mà mở công ty thiết kế. Dây dưa với nàng hơn mấy tháng, đuổi thế nào cũng không đi, phiền chết. Không nghĩ tới hôm nay chụp ảnh lại chạy tới.
- Như Yên, em hãy nghe anh nói. Em chụp ảnh thì có thể, nhưng tại sao lại cùng tiểu tử này ở cùng một chỗ chứ. Hơn nữa ăn mặc còn rất hở hang, không được.
Đặng Sơn vốn tức giận, nghe Lương Như Yên nói như thế thì xìu xuống. Không có biện pháp, ai bảo hắn muốn đuổi theo Lương Như Yên, không dám rống giận với nàng.
- Hừ! Đặng tổng, phiền anh gọi toàn bộ tên tôi, miễn cho người khác hiểu lầm. Anh muốn nói chuyện làm ăn thì mời đến phòng họp, chúng tôi bây giờ đang làm việc, chuyện riêng tư khác không giải quyết. Mời anh rời đi cho, không cần quấy rầy chúng tôi!
Lương Như Yên lạnh lùng nói, không hề cho Đặng Sơn mặt mũi.
Đặng Sơn bị Lương Như Yên nói thế, cảm giác rất mất mặt, trong lòng âm thầm tức giận. Mẹ mày, nếu không phải thấy ba mày là Cục trưởng cảnh sát thì lão tử sẽ để ý mày sao. Với thân phận của lão tử, tùy tiện một câu thôi đã có một đám mỹ nữ đến cho lão tử chơi. Đợi lão tử thu mày vào tay rồi, nhìn lão tử đùa chết mày. Trong lòng Đặng Sơn âm thầm nảy sinh ý ác độc, nhưng mà ngoài miệng không dám nói gì.
- Như Yên, em không cần như vậy. Em cũng biết anh rất thích em, em như vậy khiến anh rất đau lòng.
Đặng Sơn nói.
- Anh có đau lòng hay không thì đâu liên quan đến tôi. Tôi nói cho anh biết. Đặng Sơn, bắt đầu từ hôm nay, tôi hi vọng anh đừng quấn lấy tôi nữa, tôi cho anh biết, tôi đã có bạn trai, chính là anh ấy, Tần Thiên!
Lương Như Yên nói, vừa nói vừa ôm mặt Tần Thiên, môi anh đào hung hăng hôn xuống, hơn nữa còn hôn kiểu Pháp.
Tập kích bất ngờ để Tần Thiên chuẩn bị không kịp, mọi người ở đây cũng như thế. Đặng Sơn càng cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Mẹ kiếp, Lương Như Yên rõ ràng không cho mình mặt mũi, hôn Tần Thiên trước mặt mọi người, còn hôn theo kiểu tiêu chuẩn nữa, nữ nhân của mình lại cùng tiểu tử này thân mật. Trong lòng Đặng Sơn hận chết Tần Thiên. Hai tay nắm chặt thành quả đấm. Trong mắt lộ ra lửa giận, nếu có thể thực chất hóa thì tuyệt đối có thể đốt chết Tần Thiên.
Lương Như Yên vì thoát khỏi dây dưa của Đặng Sơn, cho nên muốn dùng phương pháp này kích thích Đặng Sơn một chút, để hắn hoàn toàn hết hy vọng. Dù sao vừa rồi mình cùng Tần Thiên cũng đã hôn, không có gì lớn. Cho nên nàng lấy Tần Thiên ra làm bia đỡ đạn, coi như hồi báo lại việc vừa rồi Tần Thiên lưu manh với mình. .
Đổi lại bình thường, Đặng Sơn tuyệt đối sẽ xông lên hung hăng dạy dỗ Tần Thiên một trận. Nhưng mà hiện tại không giống, Lương Như Yên đã căng như vậy. Mà hắn còn muốn theo đuổi Lương Như Yên, cho nên phải nhịn xuống.
- Như Yên, anh biết em cố ý chọc giận anh. Thật ra hai người không phải người yêu, đúng không. Em yên tâm, do anh không tốt, anh sẽ làm em tiếp nhận anh. Anh về công ty trước, em cứ bình tĩnh!
Đặng Sơn dù sao cũng là một lão tổng, cho nên muốn tìm cách xuống đài. Về phần lửa giận trong lòng, về sau báo thù.
Đặng Sơn nói xong hung hăng trợn mắt nhìn Tần Thiên một cái. Sau đó xoay người rời đi, Lương Như Yên không ngờ mình đã làm quá mức như thế mà đối phương còn không buông tay. Vậy phải làm sao, hiện tại mình cũng đẩy Tần Thiên ra rồi. Với tính cách có thù tất báo của Đặng Sơn, tuyệt đối hạ độc thủ với Tần Thiên.
- Thật xin lỗi!
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên vô tội thụ hại mà xin lỗi.
- Không có chuyện gì, chỉ cần để tôi hôn lại là được!
Tần Thiên cười nói.
- Anh nằm mơ đi, lưu manh. Chiếm tiện nghi còn không đủ à, còn muốn nữa, sắc lang!
Lương Như Yên liếc Tần Thiên một cái, cả giận nói.
- Hahaha, đôi môi của mỹ nữ, tôi vĩnh viễn hôn không đủ!
Tần Thiên cười ha ha nói, hiển nhiên là một gã lưu manh. Lời này vừa ra, những người khác cũng cười, không khí căng thẳng hòa hoãn không ít.
- Tốt lắm. Chúng ta tiếp tục!
Chân Như Hoa nói, sau đó phân phó nhiếp ảnh gia tiếp tục chụp hình. ...
Thình thịch!
- Khốn kiếp, lại dám đoạt nữ nhân của tao, tao nhất định để mày chết không tử tế!
Trong phòng làm việc, Đặng Sơn hung hăng đập một quyền vào bàn công tác.
Khó trách Lương Như Yên nguyện ý cùng Tần Thiên chụp ảnh nóng bỏng , thì ra hai người là một đôi, mình vẫn không có phát hiện, Lương Như Yên giấu diếm tốt lắm. Nhưng không quản bọn họ làm khỉ gió gì, Đặng Sơn nhất định sẽ không để họ ở chung một chỗ. Lương Như Yên là nữ nhân của mình, nhất định là của mình.
- Đặng tổng, ngài làm sao vậy, nổi giận à. Đưa em xem nào, tay cũng bị đập sưng lên rồi, để người ta thật đau lòng!
Lúc này, âm thanh nũng nịu của một cô gái vang lên. Lưu Đan nữ thư ký của Đặng Sơn đi đến, nữ nhân này lớn lên cũng thanh tú, vóc người cũng cực kỳ ngạo nhân, ngực đến e cup. Hai vú như hai quả bóng chuyền dập dờn qua lại, nhất là lúc mặc áo sơ mi, nút áo cũng cột không được mà lộ ra hơn phân nửa, cực kỳ mê người. Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ nổi lên phản ứng bản năng của đàn ông.
Bất quá cái e cup này cũng do Hàn Quốc bơm. Lúc trước Lưu Đan cũng chỉ được A cup thôi, nhưng vì muốn leo lên người công tử thế gia, gả vào nhà giàu có. Vì thế nàng tìm người vay tiền đi Hàn Quốc thẩm mỹ, bơm ngực thành quả bóng chuyền.
Đặng Sơn vốn sắc lang, vừa thấy công ty mình có mỹ nữ, lập tức để nàng làm thư ký riêng. Không có việc gì thì đè nàng ra làm, từ đó Lưu Đan nhảy trở thành tình nhân của hắn. Địa vị như nước lên thuyền, được rất nhiều chỗ tốt. Nhưng Đặng Sơn cũng không muốn nói đến chuyện cưới nàng, vội chết Lưu Đan rồi.
Đặng Sơn mặc dù háo sắc, nhưng cũng không phải ngu. Lưu Đan trừ vóc người gương mặt ra thì không có gia thế cũng không có bối cảnh, không có bất kỳ trợ giúp gì đối với tương lai của hắn. Còn có thể phá hắn nữa, cho nên hắn sẽ không cưới Lưu Đan. Chẳng qua vui đùa bình thường, lừa gạt một chút, lúc nào không muốn sẽ vứt bỏ.