-
Lưu Đan làm nũng cầm tay Đặng Sơn lên, để vào giữa hai quả bóng chuyền của mình mà cọ cọ. Làm Đặng Sơn nổi lên lửa dục, không nhịn được ôm lấy Lưu Đan, ra tay hành sự.
- Ừ... Chán ghét, Đặng tổng. Nơi này là phòng làm việc, sẽ bị người thấy!
Lưu Đan ra vẻ thẹn thùng nói, một cái tay cũng đưa xuống phía dưới Đặng Sơn lục lọi, nắm côn thịt Đặng Sơn mà chà xát.
- Tốt lắm, tiểu yêu tinh nhà ngươi. Lại dám khiêu khích lão tử, nhìn lão tử làm chết ngươi!
Đặng Sơn thô bạo nói, vốn tâm tình không tốt, còn bị Lưu Đan hấp dẫn, nhân lúc này phát tiết một chút, sau đó Đặng Sơn một tay đặt nàng ta lên bàn làm việc, trực tiếp tuột quần nàng ra, chọc vào.
- Ừm... Đặng tổng, ngài thật lợi hại, làm người ta thật sung sướng!
Lưu Đan giả dối hét lớn, thật ra thì một chút cũng không có cảm giác. Trước khi gặp Đặng Sơn, Lưu Đan thay tình nhân như thay áo, phía dưới rộng như hầm trú ấn. Nơi đó làm sao thỏa mãn được với dương vật nhỏ xíu của Đặng Sơn. Muốn được thỏa mãn, Lưu Đan cũng chỉ có thể lén lút tìm nam nhân hoặc tự dùng dưa leo lớn thủ dâm thôi.
Đặng Sơn tự nhiên không biết, cộng thêm hắn cũng không được, không được mấy cái đã ra, mềm xuống rồi té sấp lên người Lưu Đan
- Đồ vô dụng!
Lưu Đan thầm mắng trong lòng, cảm giác sắp thì đã bắn, làm nàng ngứa ngáy trong lòng thôi, nhưng mà cũng không có biện pháp.
- Đặng tổng, đã xảy ra chuyện gì vậy, nói cho em nghe một chút!
Lưu Đan nhẹ giọng hỏi.
- Không có gì, tiểu bảo bối, làm ăn không thành mà thôi. Em đi ra ngoài đi, anh còn có việc!
Đặng Sơn đứng lên hôn Lưu Đan một cái cười nói. Chuyện hắn đuổi theo Lương Như Yên tự nhiên sẽ không để cho Lưu Đan biết đến, nếu không Lưu Đan sẽ náo loạn lên, rất phiền toái.
- Đặng tổng, anh thật xấu, mỗi lần làm xong đều như vậy, người ta thật thương tâm!
Lưu Đan và sửa sang lại quần áo vừa làm bộ dáng đau lòng.
- Nào có, mau đi ra nào. Anh còn có việc, buổi tối anh dẫn em đi chơi, nghe lời!
Đặng Sơn dụ dỗ.
- Vậy cũng tốt, tha thứ anh!
Lưu Đan nói xong xoay người đi ra ngoài.
Đặng Sơn nhìn Lưu Đan rời đi thì cầm điện thoại lên gọi ra ngoài:
- Này, mặt rỗ. Tôi là Đặng Sơn, giúp tôi dạy dỗ một người, hắn tên Tần Thiên, bây giờ đang ở... !
Ngoài phòng làm việc, Lưu Đan cũng không rời đi mà dán tai lên cửa nghe vào.
- Hừ! Khốn kiếp, tôi biết vẫn còn mê muội tiểu yên tinh kia mà. Đặng Sơn, anh dám làm chuyện có lỗi với tôi, tôi liền cho anh đi gặp quỷ!
Lưu Đan nói thầm trong lòng.
- Đan tỷ, chị đang làm gì vậy?
Một nhân viên của công ty đi tới hỏi.
- Không có gì. Tiểu Lý, em tới đây!
Lưu Đan nhìn nam nhân viên cường tráng trước mặt. Trực tiếp ôm cổ hắn, bộ ngực to lớn dùng sức cọ vào người nhân viên kia, khiến hắn ngây ngẩn, hô hấp dần dồn dập.
- Đan... Đan tỷ, có chuyện gì vậy.
Nam nhân viên khẩn trương nói, ánh mắt dán vào vào bộ ngực của Lưu Đan, không rời đi được.
- Chuyện gì, chúng ta đến phòng vệ sinh nói chuyện một chút sẽ biết!
Lưu Đan quyến rũ nói, sau đó dẫn nam nhân viên đi về phòng vệ sinh nam. Mới vừa rồi bị Đặng Sơn chọc ngứa, khiến nàng đói côn thịt, tự nhiên muốn tìm người phát tiết.
Bên phía Tần Thiên, tạp chí rất nhanh đã chụp xong. Lương Như Yên cảm thấy mình sắp chết. Chụp một lần mà mông, vú, đùi, ... đều bị Tần Thiên sờ hết. Trong lòng thề lần sau có đánh chết, nàng cũng không chụp ảnh nữa.
Tần Thiên vui rạo rực, chụp ảnh lại tốt như vậy, nhưng nhiều người quá, nếu tự chụp thì sướng biết mấy.
Sau khi chụp xong, hắn đi dạo trong công ty Lương Như Yên, bởi vì trưa nay Lương Như Yên muốn mời hắn ăn cơm. Vì thế hắn lưu lại, Chân Như Hoa cũng lưu lại cùng nhau ăn cơm. Còn những nhân viên khác thì rời đi.
- Như thế nào. Tần Thiên, anh suy nghĩ một chút đi, tôi có thể giúp anh nổi tiếng. Đến lúc đó anh sẽ sáng như mặt trời ban trưa, kiếm được từng xấp tiền lớn, vạn người chú ý. Hơn nữa còn có thể biểu diễn cùng sân khấu với nữ minh tinh nổi tiếng nhất hiện tại là Trương Tử Nghiên đấy.
Chân Như Hoa dụ dỗ nói. Cô không tin Tần Thiên sẽ không động tâm. Bất luận kẻ nào nghe đến Trương Tử Nghiên cũng sẽ điên cuồng, chỉ cần nhìn trong khoảng cách gần cũng sẽ hưng phấn, nói gì đến cùng biểu diễn trên sân khấu.
Nhưng cô đã tính sai rồi, Tần Thiên vừa nhìn thấy tiểu cô nương anh tuấn như Chân Như Hoa là đã ngán. Muốn mình hợp tác với nàng ta, không phải sẽ bị hành chết. Hơn nữa, hắn không thiếu tiền, không thiếu mỹ nữ, minh tinh Trương Như Yên gì đó hắn không cần. Mỹ nữ trong nhà mình có người nào kém, toàn tiên nữ thôi.
- Thôi, tôi cảm thấy chuyện này không thích hợp với tôi. Tôi còn đi học nữa. Cái kia, cô đừng đứng gần tôi như vậy, tôi áp lực lắm, người khác thấy cũng hiểu lầm nữa.
Tần Thiên nói, mồ hôi lạnh ứa ra. Con hàng này vẫn cứ quấn lấy mình muốn ký hợp đồng, muốn đào tạo mình thành người mẫu nổi tiếng nhất Châu Á. Bây giờ Tần Thiên sợ nàng muốn chết, nếu không phải thấy nàng là phụ nữ thì đã tát bay nàng đi rồi.
- Anh lại nghĩ như vậy chứ, anh chưa thử làm sao biết không thích hợp, phải thử một lần nha, thử một chút sẽ biết. Cơ hội tốt như vậy, người khác muốn cũng không được đấy. Anh suy nghĩ một chút đi, anh tốt nghiệp đại học, sau đó ra ngoài tìm việc. Những sinh viên mới ra trường như anh một tháng cùng lắm được ba bốn ngàn tệ. Nhưng nếu anh theo tôi chụp ảnh, tôi cho anh mười vạn một lần, chờ anh nổi tiếng rồi sẽ nâng giá lên, bảo đảm một năm anh sẽ được hơn mấy ngàn vạn, thậm chí trăm triệu!
Chân Như Hoa kích động nói, tay không ngừng kéo tay Tần Thiên, nước miếng văng ra ngoài. Tần Thiên bị dây dưa cũng không nhịn được.
- Cô mau buông tay, cô còn như vậy tôi sẽ đánh cô đấy. Tôi cho cô biết, tôi rất bạo lực!
Tần Thiên tức giận nói.
- Không buông, đánh chết cũng không buông. Cho dù anh muốn cưỡng gian tôi, tôi cũng không buông!
Chân Như Hoa nhìn Tần Thiên nói, vẻ mặt quật cường.
- Cô nghĩ hay thật, tôi không có khẩu vị nặng.
Tần Thiên vội vàng nói, cơn tức cũng bị Như Hoa hù chết. Chân Như Hoa này thật có trí tưởng tượng.
Những người xung quanh nghe được hai người nói chuyện thì vội vàng quay qua nhìn. Khi thấy được nhan sắc của Như Hoa, thiếu chút nữa bị hù chết. Khẩu vị Tần Thiên nặng thật, người như vậy cũng ra tay được, tiểu tử, ngươi quá khao khát rồi.
- Mọi người đừng hiểu lầm, tôi không có khẩu vị nặng như thế đâu!
Tần Thiên thấy thế vội vàng giải thích.
Mọi người:
- Ngươi cho rằng chúng ta tin à?!
Tần Thiên: ...