Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 550 - Chương 555: Chiếm Đại Tiện Nghi

 Chương 555: Chiếm Đại Tiện Nghi Chương 555: Chiếm Đại Tiện Nghi Chương 555: Chiếm Đại Tiện Nghi

Lúc này, Lương Như Yên đi đến, thấy hai người hàn huyên rất vui, lập tức hỏi:

- Nói gì mà vui vậy.

- Cô thấy tôi rất vui hả?

Tần Thiên ai oán nói với Lương Như Yên. Sau đó vội vàng đứng lên, nhường chỗ ngồi cho nàng. Hắn thật sự không muốn ngồi cùng với Chân Như Hoa nữa.

- Ôi chao, Như Yên, cô giúp tôi khuyên Tần Thiên một chút đi. Tôi muốn anh ấy làm người mẫu tạp chí, chuyện tốt như vậy mà anh ta không chịu. Cô nói xem, anh ta rốt cuộc nghĩ gì vậy!

Chân Như Hoa thân thiết nắm tay Lương Như Yên nói, cứ gọi Như Yên Như Yên. Thật giống như hai người rất thân thuộc, dọa Lương Như Yên kêu to một tiếng.

Phải biết rằng lúc trước Lương Như Yên đi nhờ cô ta chụp ảnh mà thái độ của cô ta rất cao ngạo. Không nghĩ tới hiện tại lại rất thân thiết, xem ra khi có việc nhờ người thì không giống nha. Chỉ tiếc rằng Lương Như Yên sẽ không giúp cô ta, vì đây là chuyện của Tần Thiên, mà mình và Tần Thiên chỉ mới gặp mặt hai lần. Hơn nữa anh ta còn cứu mình, chiếu cố mình, làm sao mình để Tần Thiên làm chuyện mình không muốn được.

- Cái này, Chân chủ bút à, tôi cũng không làm gì được. Tần Thiên và tôi cũng không thân thiết, một mình ngài tự nghĩ biện pháp đi!

Lương Như Yên bất đắc dĩ nói, Tần Thiên nghe xong thì yên lòng. Nếu Lương Như Yên yêu cầu thì mình cũng không dễ từ chối. Nếu mình không giúp, mặc dù sẽ không có chuyện gì nhưng trong lòng rất băn khoăn.

Chân Như Hoa nghe Lương Như Yên nói vậy thì rất thất vọng. Nhưng cô nghĩ ra một biện pháp, lặng lẽ nói bên tai nàng:

- Chỉ cần cô để Tần Thiên ký hợp đồng với chúng tôi, tôi sẽ để cho các thợ may chuyên nghiệp của các cô lên tạp chí của chúng tôi. Hơn nữa còn liên tục một năm, như thế nào?

- A!

Lương Như Yên nghe thế kêu to một tiếng, khiến những người xung quanh giật mình quay qua nhìn, xem thử có chuyện gì. Những người này vừa nhìn, thấy lão tổng nhà mình và Chân Như Hoa thân mật, nhất thời nhíu mày. Sao Lương tổng cũng có khẩu vị nặng như thế.

Lương Như Yên cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người mà đang nghĩ tới điều kiện Chân Như Hoa nói. Quá mê người đi, một năm đó, thương hiệu nhà mình tuyệt đối nổi tiếng rồi.

- Hơn nữa, tôi còn có thể cho cô đi mở đầu cho tuần lễ thời trang Paris, như thế nào?!

Chân Như Hoa nhìn bộ dáng Lương Như Yên hưng phấn, lần nữa bỏ xuống một quả boom nặng cân.

- Thật sao?!

Lương Như Yên kích động hỏi, Chân Như Hoa rất chắc chắn gật đầu, nói:

- Cô không tin thì tôi có thể cho luật sư sắp xếp hợp đồng, ký hiệp nghị.

Nghe lời này, cả người Lương Như Yên cũng sôi trào, trong lòng như gió như mưa to thét gào. Một năm, được đi tuần lễ thời trang Paris, chỉ cần thuyết phục được Tần Thiên, chuyện này cũng không phải giấc mơ.

- Như thế nào, Như Yên, đây là kỳ ngộ lớn. Nói không chừng cô chính là Cổ Kỳ tiếp theo, Armani, Địch Áo rồi!

Chân Như Hoa tiếp tục hấp dẫn.

- Được, tôi đáp ứng. Tôi sẽ tận lực thuyết phục.

Lương Như Yên đáp, nắm tay Chân Như Hoa, cả người kích động run rẩy.

- Được, hi vọng cô thành công, cũng hi vọng tôi thành công!

Chân Như Hoa cũng rất cao hứng.

Tần Thiên bên cạnh thì buồn bực, tai hắn vô cùng thính, khoảng cách hai người rất gần nữa, hai người kề tai nói nhỏ hắn cũng nghe rõ ràng. Không ngờ Lương Như Yên lại đáp ứng, xem ra mình thật sự phải chung sống cùng với Chân Như Hoa. Ôi trời đất ơi, cái cô nương râu dài này, tôi nguyền rủa cô cả đời không ai lấy, Tần Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Ách xì!

- Ai nghĩ đến tôi thế?

Chân Như Hoa sờ sờ mũi lầu bầu.

- Muốn đánh cô ghê!

Tần Thiên thầm nghĩ. ...

Rất nhanh, đi dạo trong công ty đã xong. Lương Như Yên khai báo xong một ít chuyện vụn liền dẫn hai người đến nhà hàng đã đặt trước. Bởi vì xe nàng bị đưa đến tiệm sửa, cho nên đi xe của Chân Như Hoa.

Cô nương râu dài này đi một chiếc BMW mini màu hồng phấn, nhìn đặc biệt khả ái. Nhưng đặc biệt không phù hợp, Tần Thiên vừa nhìn thấy râu mép trên môi nàng đã rùng mình, dứt khoát quay đầu sang chỗ khác.

Lương Như Yên đang suy nghĩ phải làm thế nào nói với Tần Thiên. Chuyện này liên hệ đến thương hiệu tương lai của mình, bất kể như thế nào cũng phải thuyết phục, cơ hội này khó có được.

Nhưng rốt cuộc phải nói như thế nào với Tần Thiên. Hơn nữa, người ta và mình nửa xu liên quan cũng không có, người ta sao phải giúp mình. Hơn nữa hắn cũng cứu mình, giúp mình, mình hiện tại thiếu nhân tình của người ta đấy.

Sau khi phân tích, Lương Như Yên nổ não, không biết làm thế nào mới tốt.

- A!

Thình thịch!

Đột nhiên Chân Như Hoa dẫm mạnh phanh vì chiếc xe lớn bỗng dưng lao ra, trực tiếp chắn phía trước. Chân Như Hoa vội vàng thắng xe, nhưng vẫn chậm một bước nên đụng phải. Ba người bị chấn động, lập tức nhìn ra ngoài.

- Con mẹ nó, muốn chết à, có biết lái xe không?!

Chân Như Hoa quát to, dọa Tần Thiên kêu to một tiếng. Yêu quái này chửi tục không có tố chất quá, còn tưởng rằng là một người có hàm dưỡng chứ. Lương Như Yên cũng giật mình.

Chân Như Hoa chửi xong mở cửa xe đi xuống, tài xế bên kia cũng đi xuống. Tay cầm một cây gậy bóng chày. Sau đó, phía sau thùng xe cũng đi xuống bảy tám tên côn đồ cầm gậy bóng chày, chạy thẳng tới.

Chân Như Hoa mới vừa xuống xe thấy cảnh này đã dừng lại. Nhưng vẫn không chút nào sợ hãi, tiếp tục nói:

- Các ngươi là ai, không muốn sống nữa à. Lái xe như vậy, để xe của tôi hư rồi, mau bồi thường!

Cô lăn lộn trong xã hội thượng lưu đã lâu, quen biết quyền quý rất nhiều, nhân mạch cũng rộng. Cho nên không sợ những tên du côn lưu manh này, chỉ cần một cú điện thoại thì chúng sẽ bị tống cổ vô tù.

- Cút sang một bên đi, mẹ mày, dám mắng lão tử!

Nam tử cầm đầu thô bạo quát, sau đó trực tiếp đá vào bụng Chân Như Hoa để cô ngã ra đất, kêu gào.

- Ngu xuẩn, không phải tìm đánh sao!

Tần Thiên nhìn Chân Như Hoa mắng một câu, sau đó nhìn sang Lương Như Yên nói:

- Cô ở chỗ này chờ, không nên xuống xe, tôi xuống giải quyết!

Tần Thiên nói xong mở cửa xe đi xuống.

- Cẩn thận một chút!

Lương Như Yên vội vàng hô, Tần Thiên đưa lưng về phía nàng làm một thủ thế OK.

- Chúng bây do ai phái tới, muốn làm gì?

Tần Thiên nhìn nam tử cầm đầu lạnh lùng nói.

- Hừ! Mày không có tư cách biết. Anh em, nó đó, lên cho tao, đánh chết nó!

Nam tử cầm đầu thấy Tần Thiên đi xuống hô với đám tiểu đệ.

Bình Luận (0)
Comment