-
- Tần Thiên, vị này là... !
Lúc này, Lương Như Yên đi tới, nhìn Lý Phỉ Nhi rồi hỏi Tần Thiên. Nàng thấy Tần Thiên cùng nữ cảnh sát này hàn huyên vui vẻ, hơn nữa quan hệ rất mập mờ. Không biết tại sao, trong lòng có chút không thoải mái.
- À, đã quên giới thiệu. Vị này là lão bà của tôi, Lý Phỉ Nhi, vị này là Lương Như Yên. Phỉ Nhi, cô ta là con gái của Cục trưởng Lương Văn Đạo, lãnh đạo của em đấy.
Tần Thiên giới thiệu hai người.
Lương Như Yên nghe Tần Thiên giới thiệu Lý Phỉ Nhi là vợ hắn, trong nháy mắt cả người chấn động. Trong lòng mất mác một trận, cũng không biết tại sao.
Lý Phỉ Nhi nhìn Lương Như Yên một chút, rồi nhìn về phía Tần Thiên, hung hăng trợn mắt trừng hắn một cái, trong mắt lộ vẻ ghen tức, cái tên sắc lang này, dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trở về nhất định khiến hắn đẹp mắt.
- Còn có tôi nữa, tôi tên Chân Như Hoa!
Lúc này, Chân Như Hoa bò dậy dọa Lý Phỉ Nhi kêu to một tiếng. Cái người râu dài này là nam hay nữ vậy, giọng nói sao giống thái giám thế.
- Phỉ Nhi đừng sợ, cô ta là nữ, chỉ là ngực nhỏ một chút, râu mép dài một chút thôi!
Lời này vừa ra khiến Lý Phỉ Nhi phá lên cười. Chân Như Hoa cũng không thấy gì, bị nói thành quen rồi, Lương Như Yên thì u sầu, không biết tại sao.
- Tốt lắm, em đi về trước, chuyện đây để anh khai báo với Lương cục trưởng nha
Lý Phỉ Nhi nói rồi chào hỏi đồng đội, lên xe rời đi.
- Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn cơm đi!
Tần Thiên nhìn qua nói với hai người Lương Như Yên. Lương Như Yên gật đầu, không nói gì, tâm tình có chút không đúng.
- Tần Thiên, nữ cảnh sát xinh đẹp vừa rồi là vợ anh à. Anh hỏi một chút xem cô ta có hứng thú làm người mẫu không. Lấy thân hình và nhan sắc của cô ấy, tuyệt đối sẽ nổi danh... !
Chân Như Hoa còn chưa nói hết đã bị Tần Thiên cắt đứt.
- Cút sang một bên, đừng đánh chủ ý lên nữ nhân của tôi. Cẩn thận tôi nhổ râu mép của cô!
Tần Thiên hung hăng trừng Chân Như Hoa một cái. Chân Như Hoa đành phải thôi, sau đó ba người lên xe đi về nhà hàng đã đặt trước.
Trong quán cà phê đối diện, vị trí cửa sổ nhìn ra đường, Đặng Sơn ngồi đó nhìn ba người Tần Thiên rời đi, khuôn mặt đầy tức giận. Không nghĩ tới Tần Thiên đánh được như thế, đám người vừa rồi không phải đối thủ của hắn.
- Hừ! Tiếp theo mày không có vận tốt vậy đâu!
Đặng Sơn lạnh lùng nói, nói xong uống cạn ly cà phê, để tiền lại rồi rời đi.
-
Ba người Tần Thiên rất nhanh đã tới nhà hàng. Đã đặt trước phòng, vì thế phục vụ rất nhanh dẫn ba người vào phòng.
- Hai người muốn ăn gì?
Lương Như Yên hỏi, đưa menu trong tay cho Chân Như Hoa và nhìn thoáng qua Tần Thiên, thần sắc có chút không đúng. Kể từ sau sự kiện côn đồ kia, cảm xúc của nàng có chút không đúng, trở nên lãnh đạm hơn nhiều. Điều này khiến Tần Thiên có chút kỳ quái.
- Như Yên, tôi không rành. Hai người cứ chọn, tôi ăn gì cũng được!
Chân Như Hoa nói, vừa nói vừa đưa menu lại cho Lương Như Yên.
- Anh muốn ăn gì, Tần tiên sinh?
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên, nhàn nhạt hỏi.
- A, tôi sao, tùy ý. Cô ăn gì thì gọi cái đấy đi, gọi nhiều một chút.
Tần Thiên cười nói. Hắn ăn gì cũng được, rất dễ nuôi, chỉ ăn nhiều hơi thôi, nhất là gần đây, càng ngày ăn càng nhiều.
- Vậy được rồi, tôi gọi mấy món chiêu bài của quán vậy. Hai combo này, thêm rượu vang.
Lương Như Yên nói với người phục vụ.
- Được, ba vị chờ chút, rất nhanh sẽ có.
Phục vụ nói xong rời đi.
Nhìn phục vụ rời đi, Chân Như Hoa nhìn sang Tần Thiên cười. Tần Thiên vừa thấy râu mép của cô ta đã nổi da gà, không khỏi nhìn sang Lương Như Yên, bộ dáng sợ hãi.
- Hắc hắc, Tần Thiên, anh không cần phải sợ. Tôi cho anh biết, làm người mẫu rất tốt. Đúng không Như Yên, cô nói xem!
Chân Như Hoa nói với Lương Như Yên, chớp chớp mắt ý bảo mau hỗ trợ.
Tần Thiên không khỏi nhìn về phía Lương Như Yên. Nhưng cô nàng cũng không nhìn hắn mà khẽ mỉm cười nói.
- Đúng là rất tốt, nhưng phải xem anh ấy có nguyện ý hay không đã. Chúng ta cũng không thể bắt buộc người ta làm chuyện họ không muốn. Tôi thấy Tần Thiên có vẻ không thích, Chân chủ bút vẫn không nên miễn cưỡng.
- Cái gì!!!
Chân Như Hoa nghe thế, kinh ngạc kêu lên. Không phải đã đồng ý điều kiện rồi à, sao lại đột nhiên thay đổi rồi, chuyện gì đây.
Tần Thiên cũng giật mình, lúc trước hắn cũng nghe Lương Như Yên đáp ứng thuyết phục hắn. Sao bây giờ không làm nữa, tổn thất rất lớn đối với cô ấy nha. Hơn nữa, mới vừa rồi nàng lại kêu mình là Tần tiên sinh, giọng nói rất khách khí, vì cái gì, tự nhiên lại chuyển biến như thế.
Không thể nào chứ, mới vừa rồi còn cứu nàng, giúp nàng, bây giờ lại trở mặt không nhận người. Tần Thiên thầm nghĩ, nhưng nghĩ rồi cũng bình thường trở lại. Dù sao mình cũng không muốn cô ấy hồi báo gì, tùy tiện cô ấy muốn xưng hô thế nào cũng được. Dù sao hôm nay gặp nhau nhưng chưa chắc sau này còn gặp. Mình cũng chỉ nhìn mặt mũi Lương Văn Đạo mới giúp thôi.
- Đúng đấy, Chân chủ bút, Lương tiểu thư nói đúng, cô không cần lãng phí thời gian trên người tôi.
Tần Thiên cười nói. Lương Như Yên ở bên cạnh nghe Tần Thiên gọi mình là Lương tiểu thư, cả người chấn động, trong mắt lộ vẻ mất mát.
- Tại sao mình lại cảm thấy mất mác? Tại sao mình lại cảm thấy khổ sở. Không nên a. Lương Như Yên, mày không phải người như thế. Không được, không thể vậy được, mày không thể, Như Yên.
Lương Như Yên reo hò, rất nhanh trên mặt đã khôi phục lại thần sắc bình thường.
Nhưng tất cả biểu hiện của cô đều bị Chân Như Hoa nhìn thấy hết. Lương Như Yên đột nhiên thay đổi giữa đường, tuyệt đối có vấn đề. Cho nên Chân Như Hoa đứng lên, đi tới bên cạnh Lương Như Yên và ngồi xuống.
- Như Yên. Có chuyện gì xảy ra, chúng ta không phải đã nói tốt rồi à. Sao cô tự dưng không hợp tác nữa. Chẳng lẽ cô không muốn thương hiệu của mình được nổi tiếng?
Chân Như Hoa nhỏ giọng nói.
- Cảm ơn Chân chủ bút. La Mã không phải một ngày có thể kiến thành, thương hiệu của tôi còn cần phải từng bước đi lên. Tôi tin công ty của tôi sẽ làm tốt, nhất định sẽ nổi danh!
Lương Như Yên hào phóng nói, khiến Chân Như Hoa rất lúng túng. Vốn còn muốn lén thương lượng với Lương Như Yên một chút. Kết quả lại bị từ chối, không thể làm gì khác hơn là trở lại vị trí.
- Vậy cũng tốt, hi vọng Lương tổng có thể phát triển thương hiệu của mình thật tốt!
Chân Như Hoa lập tức sửa miệng. Trong nháy mắt, người một bàn lại trở nên vô cùng xa lạ. Điều này khiến Tần Thiên rất buồn bực, vốn đang hòa hảo bỗng dưng trở thành tình cảnh này. Thật làm cho người ta không biết nói gì, để hắn không có tâm tình. Vốn hắn còn tưởng Lương Như Yên sẽ mở miệng nhờ hắn ký hợp đồng người mẫu, lúc ấy sẽ nhân tiện đáp ứng, không nghĩ tới lại thành thế này.
Haiz! Thôi thì cơm nước xong xuôi rồi về nhà, các mỹ nữ đang chờ mình đây!
Tần Thiên thầm nghĩ, sau đó chờ thức ăn mang lên. Không khí trong phòng nhất thời rất lạnh đạm, không ai nói chuyện, ba người đều có tâm sự riêng.