-
Tần Thiên nghĩ tới việc Phong Tử hẳn đã giúp mình mua xong nguyên liệu. Vậy xế chiều trở về xây nhà. Xây xong có thể cùng Thiên Hà ở trong đó hát "tò tí te" rồi. Vừa nghĩ tới thân thể của Thiên Hà, hắn không nhịn được kích động, dường như vóc người của Thiên Hà ngày càng đẹp. Hơn nữa, ngày càng có hương vị nữ nhân, làm cho người ta lưu luyến quên lối về.
Rất nhanh, người phục vụ đã đưa món ăn vào. Đồ ăn ở đây rất ngon, Tần Thiên cũng không khách khí, cầm đũa ăn một ngụm lớn. Chân Như Hoa thì miệng nhỏ chậm nuốt, điểm này của cô rất ra dáng nữ nhân, chỉ có râu mép phá hư phong cảnh.
Lương Như Yên tâm sự nặng nề, không ăn nổi, tay cầm đũa gắp thật lâu cũng không bỏ vào miệng. Nàng nhìn thoáng qua Tần Thiên bên cạnh, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Bang Bang!
Lúc này, cửa phòng gõ vang. Tần Thiên không khỏi ngẩng đầu nhìn sang. Sau đó cửa mở, một người phục vụ đẩy xe thức ăn đi vào. Không phải người phục vụ vừa rồi, mà là một nam nhân ngoại quốc.
- Ba vị, món ăn tới rồi!
Người phục vụ nhìn ba người nói, tùy tiện đặt thức ăn lên bàn.
- Chúng ta còn có món nào à?
Tần Thiên không khỏi nhìn Lương Như Yên hỏi, mới vừa rồi phục vụ kia đã bảo mang lên đủ.
- Không có, anh lộn rồi!
Lương Như Yên nhìn những món ăn trên bàn, đã đủ rồi.
- Không lộn!
Tên kia nói xong, ánh mắt sáng ngời vừa ném thẳng món ăn trong tay về phía Lương Như Yên. Đó là món Bò bít tết nha, rất nóng đấy, nếu đụng trúng mặt thì sẽ rất thảm.
- Cẩn thận!
Tần Thiên vừa nhìn, lập tức xuất thủ, nhanh chóng đứng lên. Trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lương Như Yên, mạnh mẽ bắt lấy tay nàng rồi kéo về phía mình, ôm nàng vào trong ngực. Vì Lương Như Yên tránh khỏi, nên khay món ăn kia đã rơi xuống đất.
- Đi chết đi!
Lúc này, tên ngoại quốc kia lao tới, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ, mũi đao phát ra ánh sáng lạnh, tốc độ nhanh hơn người bình thường. Chỉ trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt hai người Tần Thiên mà đâm tới.
Tần Thiên vừa nhìn, lập tức muốn né tránh. Nhưng bởi vì ôm eo nhỏ Lương Như Yên, hơn nữa phía sau mình chính là góc chết, không có biện pháp né tránh, không thể làm gì khác hơn là để Lương Như Yên ra sau lưng, để cho dao găm đâm về phía ngực mình.
- Tần Thiên, không nên!
Lương Như Yên kêu to, Tần Thiên không muốn sống nữa à.
- Tần Thiên, cẩn thận!
Chân Như Hoa thấy Tần Thiên lại dùng ngực đi chặn dao găm, nhất thời sợ hãi quát. Đây cũng là người mẫu cô nhìn trúng, không thể chết được. Chân Như Hoa lập tức cầm chai rượu vang còn chưa uống xuống, đập tới người tên ngoại quốc kia.
Đinh!
Một tiếng thanh thúy vang lên, dao găm đâm đến ngực Tần Thiên, thì giống như đụng trúng tấm thép vậy, trừ việc làm thủng áo ra thì nửa bước cũng khó tiến.
Tên ngoại quốc ngây người, tình huống gì đây, dao găm sao không ghim được vào thịt hắn.
Thình thịch!
Không đợi hắn kịp phản ứng, bình rượu Chân Như Hoa đã đến, cực kỳ chính xác mà đập vào đầu hắn, để tên đó choáng váng.
- Hừ! Chết đi!
Tần Thiên lúc này động, tung một đá vào bụng hắn.
Thình thịch!
- A!
Trong nháy mắt, sát thủ bị đá bay, hung hăng đụng vào vách tường, phát ra tiếng vang khổng lồ, chấn động cực lớn. Người phục vụ phía ngoài đưa đồ ăn cũng bị hù thiếu chút nữa ngã xuống.
- Tần Thiên, anh không sao chứ?
Chân Như Hoa lập tức đi tới, muốn xem thử Tần Thiên thế nào.
- Không có chuyện gì, hai người đứng sang một bên!
Tần Thiên vỗ ngực, tùy ý nói rồi kéo Lương Như Yên phía sau ra ngoài. Bởi vì tên ngoại quốc kia đã đứng lên, không có bị thương. Nếu người bình thường mà trúng một đá này thì đã hấp hối. Nhưng tên kia ngoại trừ bụng có một dấu chân ra thì không có việc gì.
- Tần Thiên, anh thế nào?
Lương Như Yên lúc này mới phục hồi tinh thần, đưa tay muốn sờ lên ngực nơi bị dao găm ghim phải. Mới vừa rồi Tần Thiên chắn trước người nàng ngăn cản dao găm sắc bén làm cho nàng cực kỳ cảm động, trong lòng cũng rất lo lắng.
- Không có chuyện gì, thân thể của tôi giống như sắt thép. Hai người nhanh đứng sang một bên, để tôi giải quyết hắn!
Tần Thiên vừa nói vừa đẩy Lương Như Yên sang bên cạnh.
- Anh cẩn thận một chút, tôi lập tức báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh sẽ tới!
Lương Như Yên vội nói.
- Không cần báo cảnh sát, rất nhanh sẽ xong!
Tần Thiên nói.
- Mục tiêu giá mười tỷ đô thật giỏi. Đã như vậy, hãy để cho Carter tao chiêu đãi mày thật tốt. Grào!
Tên kia cười lạnh nói, vừa nói xong thì cả người đã trở nên lớn hơn, mọc ra những sợi lông màu xám tro thật dài. Phần đầu biến thành một đầu sói hung tàn. Tay cũng có móng vuốt sắc bén, dài hơn 20cm, giống như Cương Đao.
- Lại là Thiên Đường, lần này còn là một Lang Nhân. Hừ, cho dù là gì thì cũng sẽ chết.
Tần Thiên cười lạnh nói.
- Hừ! Thằng heo Hoa Hạ ngu ngốc, tao cũng không phải đám củi mục kia. Hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của Lang Vương Carter!
Tên người sói kia lên tiếng, lời vừa dứt, cả người giống như một đạo tàn ảnh bay về phía Tần Thiên.
Hưu!
Carter lao đến, tung ra một quyền, bàn trong phòng trong nháy mắt bị lật đổ, móng vuốt sói sắc bén bang thẳng đến Tần Thương.
Hưu!
Tần Thiên tránh né, móng vuốt sắc bén đập vào trên vách tường rồi để lại một vết trảo lớn, sâu hơn mười tấc, cơ hồ muốn xuyên thủng vách tường.
Hai cô gái bên cạnh nhìn ngây người. Đây là sinh vật gì thế, phim hoạt hình hả. Lang Nhân cũng xuất hiện rồi, chẳng lẽ đang quay phim.
- Hừ! Né được một lần, không có lần thứ hai đâu, chịu chết đi!
Carter hét lớn một câu tiếng trung, mạnh mẽ giết tới.
- Trốn? Trốn là mày đấy!
Tần Thiên cười lạnh nói, cả người xông tới, tay không tiếp đập về phía Carter.
Thình thịch!
- A!
Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Carter bị quả đấm của Tần Thiên đập bay ra ngoài. Hai người mặt đối mặt chém giết, thực lực của Carter chỉ mới đến Tam tinh bảy tám giai, không phải đối thủ của Tần Thiên. Giao thủ hai ba chiêu đã bị đánh bay, hung hăng đụng vào vách tường.
Hưu!
Carter rất nhanh đã đứng lên, lần nữa đánh tới. Hai móng giống như máy cắt kim loại trảo tới, sưu sưu vang lên. Hai nàng bên cạnh nhìn mà tim thót lên tới cổ họng.
Nhưng Tần Thiên rất bình tĩnh, nhìn Carter xông lại mà khóe miệng cười một tiếng. Trong nháy mắt cả người biến mất, công kích của Carter nhất thời chậm lại, tìm kiếm thân ảnh Tần Thiên khắp nơi.
- Tao ở chỗ này, thằng ngu!
Âm thanh của Tần Thiên vang lên sau lưng Carter. Carter nhất thời kinh hãi, lập tức muốn muốn xoay người công kích phía sau, nhưng đã chậm.
- Mày chết đi, lão tử không rảnh chơi cùng mày!
Tần Thiên khinh thường nói rồi tung một quyền với năng lượng kinh khủng đập vào lưng Carter.
Trong phút chốc, Carter cảm giác phía sau lưng mình như nổ tung. Cột sống gãy rụng, ngũ tạng lục phủ đau nhức, phun ra một ngụm máu tươi, cả người hung hăng đụng vào vách tường.
Oanh!