Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 556 - Chương 561: Xây Nhà

 Chương 561: Xây Nhà Chương 561: Xây Nhà Chương 561: Xây Nhà

-

Lúc Tần Thiên đang hồi phục bị Lương Như Yên lay mà thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.

- Làm ơn, cô xem bộ dạng này của tôi giống như sắp chết sao. Cô đừng lay tôi nữa, lay nữa là có chuyện thật đấy!

Tần Thiên mở mắt bất đắc dĩ nói, thấy Lương Như Yên vì mình mà rơi lệ, trong lòng không khỏi cảm kích.

- Tại sao lại khóc. Nào, đừng khóc!

Tần Thiên đưa tay giúp Lương Như Yên lau nước mắt, nàng theo bản năng né tránh một chút, nhưng sau đó không né nữa.

- Làm tôi sợ muốn chết!

Lương Như Yên thấy Tần Thiên tỉnh lại, nhất thời yên tâm. Nàng còn tưởng rằng Tần Thiên sắp chết.

- Không có chuyện gì, cô đừng quấy rầy tôi. Rất nhanh tôi sẽ tốt thôi!

Tần Thiên nói xong nhắm nghiền hai mắt, bắt đầu chữa thương. Lương Như Yên thấy Tần Thiên không có chuyện gì, nhất thời yên lòng. Nhưng nàng vẫn thúc giục Chân Như Hoa lái xe thật nhanh đến bệnh viện, tiếc là không làm được. Hiện tại đang là giờ cao điểm, khắp nơi đều có xe, còn chưa đi được bao nhiêu đã bị kẹt.

Điều này làm Lương Như Yên rất lo lắng, Chân Như Hoa cũng thế. Hai người thấy Tần Thiên bị thương nặng, nếu cứ trì hoãn thì không tốt.

- Làm sao bây giờ?!

Lương Như Yên nhìn dòng xe bên ngoài gấp gáp nói, Chân Như Hoa cũng thế. Bệnh viện cách nơi này rất xa.

- Hai người không cần phải gấp, tôi đã nói mình không sao mà, không cần đi bệnh viện.

Tần Thiên mở mắt ra nhìn hai người nói, hiện tại hắn đã khôi phục sáu phần, chỉ cần mười mấy phút nữa thì sẽ khỏi hẳn.

- Không thể nào, anh bị thương nặng như vậy, làm sao không có chuyện gì được. Anh cho rằng anh là thần tiên à. Nhất định phải đi bệnh viện!

Lương Như Yên vội vàng nói.

- Đúng, phải đi!

Chân Như Hoa cũng phụ họa.

- Chẳng lẽ vừa rồi hai người không thấy biểu hiện của tôi giống thần tiên. Các cô gặp qua người bình thường nào giống tôi chưa?!

Tần Thiên hỏi lại.

Lời này vừa ra, hai người nhất thời sửng sốt. Đúng vậy, biểu hiện vừa rồi của Tần Thiên thật không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn vượt khỏi lẽ thường. Những cảnh tượng vừa rồi thật giống như trong phim khoa học viễn tưởng. Chỉ vì Tần Thiên bị thương nên hai người lo lắng mà quên mất tràng diện kinh khủng vừa rồi. Bây giờ nghĩ lại thì thật tò mò về người thanh niên này.

- Tần Thiên, anh nhanh giải thích một chút đi, chuyện vừa rồi là sao?!

Chân Như Hoa lập tức hỏi.

- Chuyện gì xảy ra sao. Tôi cũng không biết làm sao giải thích với các cô, như các cô thấy đấy. Trên thế giới này có một ít việc các cô không biết, cũng có hình dạng như vậy, các cô hiểu chứ!

Tần Thiên nói, hai người cũng thấy được chuyện xảy ra vừa rồi, không thể dấu diếm, nên hắn dứt khoát thừa nhận.

- Tiểu thuyết võ hiệp! Nói như vậy, anh chính là võ lâm cao thủ trong tiểu huyết võ hiệp hả?

Chân Như Hoa kích động nói, thiếu chút nữa đã từ chỗ ngồi bay tới trên người Tần Thiên, vì thế mà dọa Tần Thiên kêu to một tiếng, vị cô nương râu dài này quá kích động đi.

- Cái kia, cô trước không nên kích động. Tôi hiện tại không phải như vậy, mà coi như là phải đi. Dù sao đại khái chính là như thế. Tóm lại tôi cũng không giải thích rõ được, các cô cũng không cần hỏi nhiều. Chuyện ngày hôm nay trăm ngàn lần đừng nói ra, nếu không sẽ có phiền toái đối với các cô. Hơn nữa, câu chuyện huyễn hoặc thế này đoán chừng cũng không có ai tin. Các cô nếu nói ra, không cẩn thận còn bị người ta cho rằng tâm thần đấy.

Tần Thiên dặn dò, hắn cũng không phải sợ hai người nói ra. Chỉ vì chuyện này không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không có người tin. Nhưng để tránh phiền toái không cần thiết, vẫn nên nhắc nhở hai người.

- Yên tâm đi. Chúng tôi sẽ không nói ra!

Lương Như Yên gật đầu, trong lòng còn nghĩ đến chuyện vừa rồi, đều là máu tanh. Nghĩ tới không khỏi run sợ, vì vậy mà dựa sang người Tần Thiên một chút.

Chân Như Hoa cũng không nói gì mà cười quỷ dị nhìn hắn, khiến trong lòng Tần Thiên lạnh run, đột nhiên có loại dự cảm xấu. Chân Như Hoa này muốn làm gì.

Ọt ọt ọt!

Lúc này, bụng Lương Như Yên bỗng kêu lên, Tần Thiên và Chân Như Hoa cũng thế. Vừa rồi ba người chưa ăn được bao nhiêu, hiện tại mới cảm thấy đói bụng.

- Được rồi, tìm một chỗ ăn cơm đi. Không cần đi bệnh viện, tôi không sao!

Hắn nhìn hai người vỗ ngực đảm bảo, sau đó nói tiếp.

- Tôi tự mình chữa thương tốt rồi. Các cô cũng biết võ lâm cao thủ sẽ có nội công mà, có thể tự mình chữa thương.

Tần Thiên sợ hai người không yên lòng nên tăng thêm câu này.

Vừa nghe thế, Lương Như Yên nghĩ tới sáng nay Tần Thiên cũng giúp mình chữa vết thương ở chân. Một dòng khí lưu ấm áp từ trên tay Tần Thiên truyền đến, nội lực đó sao.

- Tần Thiên, vậy lúc anh trị liệu cho tôi cũng dùng nội lực này hả?!

Lương Như Yên lập tức hỏi.

- Đúng vậy, nếu không thì sao cô có thể khỏi nhanh vậy. Cho nên mới nói, các cô không cần lo. Tôi rất nhanh sẽ khỏe lại!

Tần Thiên cười nói.

Lương Như Yên nghe Tần Thiên trả lời thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng không quá lo lắng cho hắn nữa, bởi vì nàng biết nội lực Tần Thiên rất lợi hại, chân mình bị trật mà chữa một chút đã tốt. Bây giờ nhìn khí sắc Tần Thiên, đoán chừng cũng đã rất tốt, thật không cần đi bệnh viện.

Ba người hàn huyên một hồi rồi không còn gì để nói, Tần Thiên tiếp tục chữa thương. Chân Như Hoa rất đắc ý, mình có thể dùng chuyện hôm nay uy hiếp Tần Thiên, để cu cậu làm người mẫu cho mình. Nhưng mà không biết Tần Thiên có giết mình hay không, hẳn sẽ không đâu. Nhìn Tần Thiên cũng không giống người gian ác, uy hiếp nho nhỏ của mình chắc sẽ có vấn đề.

Nghĩ tới đây, Chân Như Hoa lại cao hứng.

Lương Như Yên nhìn vẻ mặt cao hứng của Chân Như Hoa, râu mép nhỏ vểnh lên nhếch xuống, không hiểu tại sao.

Sau đố nhìn thoáng qua Tần Thiên bên cạnh, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc phức tạp, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

- Ôi, thôi vậy!

Lương Như Yên thầm thở dài một hơi thật sâu, sau đó khôi phục vẻ mặt lạnh như băng. Còn Chân Như Hoa thì vẫn rất vui.

Nửa tiếng trôi qua, rốt cục cũng thoát khỏi kẹt xe. Tần Thiên cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn, sinh long hoạt hổ. Ngoại trừ vết máu trên y phục thì nhìn không ra bất kỳ vết thương nào.

- Đi thôi, tìm một nơi ăn cơm!

Tần Thiên nói.

- Đi quảng trường Thời Đại phía trước đi. Nơi đó có một nhà hàng Pháp ăn cũng không tệ!

Lương Như Yên đề nghị, Chân Như Hoa gật đầu. Sau đó lái xe đến nhà hàng Pháp mà Lương Như Yên nói.

Chỉ chốc lát sau đã đến. Lương Như Yên dẫn hai người đi vào trong, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Tần Thiên không đọc được tiếng Pháp, cho nên không thể làm gì khác là để Lương Như Yên gọi món. Hắn kêu nàng gọi mấy món có thịt, nhiều một chút. Tần Thiên là động vật ăn thịt.

Chỉ chốc lát đã có đồ ăn. Nơi này làm đồ ăn rất nhanh, mà ba người cũng đang đói bụng, nên cầm dao nĩa bắt đầu ăn. Tần Thiên ăn một khối thịt bò lớn, nuốt vội xuống, cũng không biết hắn có nhai hay không. Sau đó hắn rót rượu vang rồi uống như uống nước suối, hoàn toàn phí của trời.

Người chung quanh nhìn hành động của Tần Thiên thì rối rít lộ ra vẻ khinh bỉ, đồ nhà quê ở đâu tới vậy, uống rượu vang đỏ thấp hèn như thế.

Bình Luận (0)
Comment