-
Tần Thiên cũng không rãnh quan tâm mọi người nghĩ gì, rất nhanh đã dọn sạch thức ăn của mình. Vẫn chưa đủ, hắn lại kêu Lương Như Yên gọi thêm, thức ăn sau khi đưa lên thêm không được bao lâu đã bị Tần Thiên ăn hết. Vẫn còn không đủ, điều này dọa hỏng hai nàng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giúp Tần Thiên gọi thêm đồ ăn.
Qua ba lần, Tần Thiên mới ăn no được tám phần. Mặc dù còn chút đói, nhưng hắn cũng vẫn biết xấu hổ, người xung quanh cũng nhìn chằm chằm rồi, ăn nữa thì đội quận ra khỏi quán mất.
Ba người cơm nước xong thì gọi chút nước uống và điểm tâm ngọt sau đó ngồi nói chuyện phiếm. Hàn huyên hơn nửa tiếng, cảm thấy dạ dày tiêu hóa không sai biệt lắm thì chuẩn bị rời đi.
- Như Yên, cô đi về trước đi. Tôi còn muốn nói chút chuyện với Tần Thiên!
Chân Như Hoa nói với Lương Như Yên, Lương Như Yên kinh ngạc một hổi, nhưng sau đó rất nhanh phục hồi tinh thần. Nàng thấy bà Bông này vẫn chưa từ bỏ ý định với Tần Thiên.
- Vậy cũng tốt. Tôi gọi xe về trước, hai người nói chuyện vui vẻ!
Sau đó Lương Như Yên tạm biệt hai người rồi xoay người rời đi. Lúc đi tới khúc quanh không khỏi quay đầu lại nhìn một chút. Nàng nhìn thoáng qua Tần Thiên, trong miệng rù rì mấy câu, cũng không biết nói gì, sau đó rời đi.
- Hắc hắc, Tần Thiên, tôi nghĩ chúng ta nên hàn huyên một chút!
Chân Như Hoa cười nói, bộ dáng đặc biệt hèn mọn. Một nữ nhân có thể làm ra hình tượng hèn mọn thì có thể đoán nhan sắc của cô nàng ma chê quỷ hờn thế nào!
- Nói đi, còn không phải muốn dùng chuyện hôm nay uy hiếp tôi chứ!
Tần Thiên thản nhiên nói, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, lộ ra thần sắc đạm mạc.
Trong lòng Chân Như Hoa không khỏi căng thẳng. Không ngờ Tần Thiên đoán được. Nhìn thần sắc của hắn, tựa hồ không sợ uy hiếp của mình. Vậy phải làm sao đây, lúc trước cô còn tính uy hiếp hắn. Hiện tại phát hiện một câu cũng không nói được, không biết làm sao mở miệng.
- Cái kia... Hắc hắc, Tần Thiên, tôi cũng vì muốn tốt cho anh thôi!
Chân Như Hoa tiếp tục hèn mọn cười nói.
- Được rồi, cô đừng cười nữa. Tôi đồng ý!
Tần Thiên đáp ứng.
- Thật sao?!
Chân Như Hoa vừa nghe, nhất thời kích động nhảy dựng lên khiến những người ăn xung quanh giật nảy mình. Một đại thúc bên cạnh đang uống nước thì bị dọa sặc, lớn tiếng ho khan, ông ta thật muốn mắng một trận.
Nhưng vừa nhìn đến bộ dáng của Chân Như Hoa thì trực tiếp bỏ qua. Người này "đẹp" sợ quá, lười mắng cô ta.
- Đừng kích động, ngồi xuống đi. Tôi đồng ý nhưng có điều kiện!
Tần Thiên lên tiếng.
- Không thành vấn đề, điều kiện gì cứ việc nói!
Chân Như Hoa lần nữa ngồi xuống, vui mừng nói.
- Ừm, hai điều kiện. Thứ nhất, cô phải giúp thương hiệu của Lương Như Yên nổi tiếng. Thứ hai, thời gian chụp ảnh tùy theo quyết định của tôi, cô không thể bắt buộc tôi. Nếu cô đồng ý thì chúng ta hợp tác, nếu không đồng ý thì cũng không sao. Cô thích nói chuyện hôm nay ra tôi cũng không có ý kiến, dù sao cũng chưa chắc có người tin!
Tần Thiên thản nhiên nói.
Mà quả thật như thế, Chân Như Hoa thật không có lựa chọn. Giống như lời Tần Thiên nói, cô nói ra sẽ có người tin à. Hoàn toàn không có chứng cứ, hơn nữa cho dù có chứng cứ thì người ta cũng sẽ nói đang đóng phim thôi. Cho nên vô dụng,
Tần Thiên sở dĩ đồng ý với Chân Như Hoa hoàn toàn vì giúp Lương Như Yên. Điểm này nói ra điều kiện thứ nhất thì cô đã đoán được. Trong lòng cô không khỏi thầm nghĩ, Tần Thiên này và Lương Như Yên có quan hệ như thế nào thế. Không phải bảo quan hệ không sâu à, sao Tần Thiên lại giúp cô ta.
- Tốt, không thành vấn đề. Tôi đồng ý, tôi lập tức cho người viết hợp đồng, ngày mai ký liền. Chỉ cần ký hợp đồng thì tôi sẽ bắt đầu tuyên truyền giúp thương hiệu của Lương Như Yên. Tôi bảo đảm sẽ để thương hiệu cô ta trong khoảng thời gian ngắn nổi tiếng khắp thế giới!
Chân Như Hoa tự tin nói.
- Hi vọng như thế!
Tần Thiên gật đầu, coi như giúp Lương Như Yên một chút, để không làm Lương Văn Đạo thất vọng.
Sau đó hai người trao đổi số điện thoại rồi chia tay. Tần Thiên thuê xe đi đến Thiên bang, Phong Tử đã mua số lượng lớn vật liệu đặt đang chờ Tần Thiên tới lấy.
- A Thiên, mày chuẩn bị nhiều đồ dùng gia đình như vậy làm gì? Mới mua nhà mới à, mà mày còn muốn vật liệu xây dựng làm gì thế?
Phong Tử thấy Tần Thiên đến, rất nghi hoặc hỏi.
- Tiểu hài tử hỏi nhiều làm gì, đưa chìa khóa xe cho tao!
Tần Thiên nói.
- Đi đi, thần bí như vậy. Tao mới không thèm biết, đây này!
Phong Tử ném chìa khóa xe cho Tần Thiên. Tần Thiên nhận lấy rồi lên xe rời đi.
Rất nhanh hắn đã trở lại tiểu khu, dừng xe rồi mở cốp nhét hết đóng đồ vào không gian giới chỉ. Sau đó đi lên lầu, vào phòng mình, khóa chặt cửa lại rồi tiến vào không gian giới chỉ.
Trên đỉnh núi, yêu thú Tiểu Bạch và Thiên Hà bị một đống đồ xuất hiện mà sợ hết hồn, thấy Tần Thiên đi vào thì vội vàng hỏi hắn.
- Tất cả đều là đồ dùng sinh hoạt, anh chuẩn bị xây nhà cho em!
Tần Thiên ôm Thiên Hà nói, Thiên Hà nghe thế không khỏi cao hứng.
Ba Ba Ka còn không xuất hiện, Tần Thiên vốn tính toán đi vào rừng rậm chặt ít cây xây nhà. Nhưng mà Ba Ba Ka không có, hắn không có biện pháp tiến vào trong rừng. Vì vậy ở chơi với Thiên Hà một chút rồi rời khỏi không gian.
- Anh rễ, anh mau tới đây chơi với em, chán muốn chết!
Triệu Chỉ Vân tỉnh ngủ đã chạy đến trong phòng Tần Thiên. Cô nàng này thật lớn mật, mặc một cái áo T-shirt chữ T, ở trong quần áo không có gì cả, hai vú cứ lung la lung lay, hai đầu nhũ hoa kiên quyết đứng thẳng.
Tần Thiên thấy Triệu Chỉ Vân như thế, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi. Cô nàng này thật muốn cho người ta phạm tội mà.
- Em mặc quần áo tử tế trước rồi nói. Em cứ như vậy, anh sẽ phạm sai lầm mất!
Tần Thiên vội vàng đẩy Triệu Chỉ Vân ra ngoài, cô bé thuận thế ôm eo Tần Thiên, bỉu môi. Nàng làm nũng nhìn Tần Thiên, đôi môi thật mỏng lộ ra màu hồng phấn sáng bóng. Nhìn qua cực kỳ mê người, làm cho người ta hận không thể một ngụm hôn lên.
- Anh rễ, sợ cái gì. Em không sao hết, anh nếu không nhịn được thì cứ đẩy em đi, em không ngại đâu!
Triệu Chỉ Vân hấp dẫn nói, một đôi mắt to đen như mực không ngừng nháy, lông mi thật dài làm cho nàng nhìn qua thanh thuần khả ái.
- Ít nói hưu nói vượn. Em mau buông tay, nếu không thật sẽ xảy ra chuyện.
Tần Thiên vội vàng cởi tay Triệu Chỉ Vân ra. Cô nàng này thật muốn mạng người, y chang Triệu Tiểu Nhã.
Nhớ tới Triệu Tiểu Nhã, trong lòng Tần Thiên nhớ đến tiểu nha đầu đáng yêu này. Bây giờ nàng đang ở Tề gia, cũng không biết thế nào. Thực lực mình bây giờ quá kém, cũng không biết lúc nào mới có thể đón Triệu Tiểu Nhã trở về.
- Anh rễ, anh đang suy nghĩ gì vậy?!
Triệu Chỉ Vân thấy Tần Thiên đột nhiên lộ ra thần sắc ưu buồn, lập tức hỏi.
- Không có gì, em nhanh đi thay quần áo!
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân trước mặt, tà hỏa phía dưới muốn bùng cháy. Tiểu nha đầu này mà không rời đi, mình có khi sẽ thật làm mất.