-
- Tần Thiên, mày thật kiêu ngạo, xem ra phải dạy dỗ mày một chút để mày biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Phong Vô Dật cả giận quát, trực tiếp cởi tây trang ra, chuẩn bị khai chiến.
- Trời đất, mày làm gì thế? Cỡi quần áo làm gì, tao cho mày biết, tao không thích nam nhân, mày không nên làm loạn, ta sẽ báo cảnh sát đấy, để cảnh sát đưa mày vào bệnh viện tâm thần!
Tần Thiên nhìn cử động của Phong Vô Dật, hai tay ôm ngực, lui về phía sau hai bước, lộ ra bộ dáng sợ hãi.
- Xì!
Triệu Nhã Chi phía sau phá lên cười, những người khác cũng cười to. Ngay cả Trịnh Phát Sáng cũng nhịn không được mà cười theo.
Phong Vô Dật chuẩn bị đánh nhau nghe Tần Thiên nói thế, tức giận xanh mặt, thấy mọi người đều cười mình, trong lòng lại càng tức giận.
- Cười cái gì mà cười, người nào cười ta sẽ giết người đó!
Phong Vô Dật quát, một cổ sát khí từ người hắn phát ra. Mọi người đang cười bị khí thế làm kêu to một tiếng, nhất thời ngừng cười.
- Nhìn đi, bị tao nói trúng rồi, tức giận thành xấu hổ như thế, tao mặc dù lớn lên đẹp trai, nhưng mày cũng không thể trước mặt mọi người cỡi đồ để sủng hạnh tao được. Thôi, lần này không so đo với mày, lần sau sẽ đưa mày vào bệnh viện tâm thần. Được rồi, nghe lời, về nhà tìm mẹ bú sữa đi. Ngoan!
Tần Thiên nhìn Phong Vô Dật giống như nhìn con trai mà nói chuyện, chỉ xoa đầu hắn nữa thôi.
Mọi người vừa ngưng cười lại lần nữa cười rộ lên.
- Mày muốn chết!
Phong Vô Dật giận dữ đấm một quyền về phía Tần Thiên, năng lượng kinh khủng từ người hắn bạo phát. Phong Vô Dật là cao thủ Tứ tinh, vừa ra tay đã kinh thiên động địa, dọa những người chung quanh kêu to một tiếng.
- Cùng vào bên trong đi!
Tần Thiên nói với những người xung quanh. Sau đó, hắn vọt về phía Phong Vô Dật, năng lượng kinh khủng bộc phát, tung quả đấm đối khàng.
Thình thịch!
- A!
Trong nháy mắt, Phong Vô Dật bị một quyền của Tần Thiên đánh bay ra ngoài, mặt đầy chấn kinh. Hắn không ngờ Tần Thiên cường đại như thế, vừa rồi thấy thực lực Tần Thiên chỉ cao hơn Tam tinh một chút. Không nghĩ tới trong nháy mắt đã nhảy đến Tam tinh cửu giai đỉnh, hắn vừa rồi cũng không xuất ra toàn lực, vốn cho rằng mình đã đến Tứ tinh, chỉ cần tùy tiện đánh một quyền cũng có thể giết chết Tần Thiên. Không ngờ bị Tần Thiên đánh bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đường.
Sát!
- Đậu má, muốn chết à!
Một chiếc mạnh mẽ dừng lại, thiếu chút nữa đụng vào người Phong Vô Dật rồi, tài xế giận dữ thò đầu ra mắng.
Ba!
Lão giả bảo vệ Phong Vô Dật nháy mắt vọt tới trước mặt tài xế, hung hăng cho hắn một cái, đánh tên tài xế đi. Sau đó vọt tới đỡ Phong Vô Dật lên.
- Thiếu gia, cậu không sao chứ, ngươi chờ đó. Để tôi đi giết tên tiểu tử kia!
Lão giả nói.
- Không cần, Trưởng lão. Ta muốn tự mình giải quyết tiểu tử này. Nếu không khó mà giải được mối hận trong lòng!
Phong Vô Dật cả giận nói, vừa rồi do hắn nhận định sai. Hiện tại đã biết thực lực của Tần Thiên, muốn giết chết Tần Thiên dễ như trở bàn tay.
Trịnh Phát Sáng và Ngô Giang thấy Phong Vô Dật đứng lên, thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ Tần Thiên quá lợi hại. Phong Vô Dật bị một quyền đánh bay hơn mười thước, thiếu chút nữa bị xe đụng chết. Xem ra hai người họ đã xem thường Tần Thiên.
- Hừ! Thực lực bỏ đi thế này mà cũng dám ra tay, không biết sống chết. Về nhà ăn nhiều cơm một chút, đừng làm mất mặt Phong gia!
Tần Thiên khinh thường nói. Phong Vô Dật cũng chỉ mới vừa vào cảnh giới Tứ tinh. Đối với hắn hoàn toàn không có uy hiếp. Nhưng tên Trưởng lão bảo kia thi đã đạt đến Tứ tinh bát giai, không phải hắn có thể đối phó, nhất định phải cẩn thận.
- Hừ! Tiểu tử, không nghĩ tới mày lại che giấu thực lực, kế tiếp sẽ không, mới vừa rồi chỉ ngoài ý muốn, mày chuẩn bị chịu chết đi!
Phong Vô Dật cười lạnh quát, lần nữa bộc phát ra khí thế kinh khủng, ngay cả bụi đất cũng bay lên.
Hai người Trịnh Phát Sáng bên cạnh nghe ra nguyên lai Phong Vô Dật khinh thường mới để Tần Thiên đắc thủ thì thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Tần Thiên vẫn không phải đối thủ của Phong Vô Dật, hắn hoàn toàn có thể giết chết Tần Thiên. Nghĩ tới đây, hai người lập tức vui vẻ.
- Thật sao, tao cũng muốn xem thực lực khi mày không khinh thường sẽ như nào!
Tần Thiên lạnh nhạt đáp, tựa hồ không để Phong Vô Dật vào mắt. Điều này khiến Phong Vô Dật rất căm tức. Hắn cư nhiên bị một tên dân đen ti tiện xem thường, không giết chết Tần Thiên thật khó giải được mối hận trong lòng. Hơn nữa, phải hung hăng nhục nhã mới được.
- Tốt, tao thành toàn cho mày!
Phong Vô Dật quát, chuẩn bị tấn công.
- Anh rễ, anh rễ, các anh đang chơi trò gì vậy?
Lúc này, Triệu Chỉ Vân đã mặc đồ đầy đủ chạy xuống, vui vẻ chạy tới bên cạnh Tần Thiên. Cô nàng mặc một cái quần rất ngắn, hơn nữa còn rất mỏng. Nửa người dưới đều không mặc gì, lộ ra hai bắp đùi trắng như tuyết. Cực kỳ hấp dẫn. Nhất là lúc chạy, hai quả đào trước ngực cứ nhảy qua nhảy lại, cơ hồ như muốn nhảy ra ngoài, đám cầm thú xung quanh nhìn ngây người, nước miếng chảy ròng.
- Mẹ nó, sao đứa nào bên cạnh Tần Thiên ai cũng ngọt nước thế. Lão tử nhất định phải giết Tần Thiên rồi cướp gái của hắn mới được!
Phong Vô Dật nhìn Triệu Chỉ Vân, âm thầm nuốt nước miếng. Mặc dù hắn đã chơi không ít mỹ nữ, nhưng so sánh với mỹ nữ bên cạnh Tần Thiên thì không thấm vào đâu.
- Anh đang đánh chó, em qua một bên nhìn đi!
Tần Thiên thầm nghĩ, tiểu nha đầu này ăn mặc quá lộ, quá tai họa người.
- Đánh chó? Chó ở nơi đâu, em cũng vậy muốn đánh!
Triệu Chỉ Vân lập tức hưng phấn nắm tay Tần Thiên hô. Hai quả đào mềm mại không ngừng cọ qua cọ lại trên tay hắn, đám người bên cạnh nhìn chằm chằm, hâm mộ Tần Thiên muốn chết, hận cái tay kia sao không phải của mình.
Đám người bên cạnh hâm mộ, nhưng Tần Thiên có khổ nói không ra lời. Tiểu nha đầu này mỗi lần đều kích thích thận hắn nhưng mà không thể động, quá thống khổ. Tần Thiên ước gì nàng ở cách xa một chút.
- Đang trước mặt em đấy, đang đứng giữa đường gây nhiễu loạn giao thông kìa thấy không. Chính là hắn, em có muốn đi lên đánh hắn một chút?!
Tần Thiên chỉ Phong Vô Dật nói.
- A! Con chó kia nhìn qua thật háo sắc hèn mọn, em mới không cần. Miễn cho ô uế tay em. Anh rễ, anh đi làm thịt hắn đi, em ở bên cạnh cổ vũ!
Triệu Chỉ Vân nói xong hôn một cái lên mặt Tần Thiên. Sau đó chạy đến bên cạnh Triệu Nhã Chi.
- Cố gắng lên nha anh rễ. Đánh cho chó dữ hèn mọn này cứt đái lênh láng nào!
Triệu Chỉ Vân hưng phấn hô, nói chuyện cực kỳ thô lỗ. Nhưng đám người không thèm quan tâm, mỹ nữ nói gì cũng đúng, đánh rắm cũng thơm mà.
Phong Vô Dật đứng giữa đường tức giận. Mẹ mày, lại dám mắng lão tử là chó, còn mắng lão tử là con chó hèn mòn. Lão tử hèn mọn sao, lão tử phải là chó tuấn tú mới đúng. A phi, không đúng, lão tử sao lại thành chó rồi. Lão tử là Phong thiếu gia, lão tử là Vương. Bọn dân đen bỏ đi như tụi mày lại dám cười nhạo nhục mạ lão tử, xem lão tử đánh chết các tụi mày.
- Hừ! Tần Thiên, mày muốn chết!
Phong Vô Dật quát lớn, mạnh mẽ lao về phía Tần Thiên.