Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 561 - Chương 566: . Kịch Chiến Với Phong Vô Dật

 Chương 566: . Kịch Chiến Với Phong Vô Dật Chương 566: . Kịch Chiến Với Phong Vô Dật Chương 566: . Kịch Chiến Với Phong Vô Dật

-

Tần Thiên nhất thời đại biến, nhanh chóng thuấn di rời đi, phía sau truyền đến tiếng nổ vang. Nơi hắn vừa đi xuất hiện một hố to sâu chừng mười mấy thước, tro bụi đầy trời, hoa cỏ cây cối xung quanh bị cắt nát.

- Trời đậu, lợi hại như thế! Xem ra mình phải xuất ra chút bản lãnh để đối phó Phong Vô Dật mới được!

Tần Thiên thầm nghĩ.

- Anh rễ, anh mau giết cái con cho lông quăn kia đi. Người ta thật ghét hắn!

Triệu Chỉ Vân bên cạnh làm nũng, thanh âm mềm nhũn, lần nữa mê đảo một đống nam nhân hèn mọn.

Triệu Nhã Chi đứng kế bên thấy phong nhận lợi hại, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Trong lòng rất khẩn trương, vì Tần Thiên mà đổ mồ hôi.

- Tần Thiên, cẩn thận một chút!

Triệu Nhã Chi hô.

- Yên tâm, không có chuyện gì!

Tần Thiên gật đầu nói để Triệu Nhã Chi không cần lo lắng.

- Hừ! Tần Thiên, mới vừa rồi cũng chỉ vui đùa một chút. Tao không muốn mày chết quá nhanh. Mày cho rằng mình có thể tránh thoát được công kích của Phong Nhận, chịu chết đi!

Phong Vô Dật trong Long Quyển Phong đắc ý nói.

- Đúng đấy, Phong thiếu cũng chỉ vui đùa với mày một chút, mày nhất định phải chết!

Trịnh Phát Sáng lập tức sủa theo.

- Đúng vậy đúng vậy. Phong thiếu, mau giết hắn!

Ngô Giang cũng nói.

- Vui đùa một chút. Tốt lắm, tao sẽ chơi với mày để mày biết Phong Nhận chó má này ngay cả rắm cũng không bằng!

Tần Thiên vừa nói xong, một đoàn sương mù đỏ như máu từ cơ thể hắn hiện ra, bao phủ quanh người.

Sương mù đỏ vừa xuất hiện. Mọi người ở đây, bao gồm cả lão giả bảo vệ Phong Vô Dật cũng nhướng mày. Bởi vì trong nháy mắt lão ta cảm giác được một cổ máu tanh cực kỳ nồng nặc đánh tới, thân giống như bị hãm vào đài Tru Tiên.

Mà giờ khắc này, Tần Thiên đứng đó, trên người tản ra mùi máu tươi mãnh liệt. Hai mắt hắn bắt đầu đỏ lên, hai tay dần mở ra.

Sau một khắc, sát khí huyết tinh đỏ rực hóa thành từng thanh chiến kiếm bay trước người Tần Thiên. Từng thanh đều chứa năng lượng đỏ chót, mỗi một thanh tản mát ra sát khí kinh khủng. Tổng cộng có mười hai thanh, toàn bộ đều bay xung quanh Tần Thiên. Sát khí chúng bay về phía Phong Vô Dật, một cổ máu tanh áp tới, bài sơn đảo hải.

Phong Vô Dật đang bên trong Long Quyển Phong cũng không khỏi rùng mình, cảm giác thật giống như bị Tử Thần nhìn chằm chằm. Lão giả kia cũng phi thường khiếp sợ, gắt gao nhìn Tần Thiên.

- Đi!

Phong Vô Dật hét lớn, rồi khống chế một Phong Nhận đánh về phía Tần Thiên. Mỗi một đạo Phong Nhận đều cực kỳ sắc bén, phát ra tiếng xé gió muốn phá vỡ không gian.

- Sát!

Tần Thiên cũng quát nhẹ, hai tay đẩy ra, mười hai chuôi chiến đỏ như máu bay về phía Phong Vô Dật.

Bang bang!

Rầm rầm!

Chiến kiếm đụng vào Phong Nhận trong nháy mắt đánh nát Phong Nhận, thế như chẻ tre tiếp tục đánh tới Phong Vô Dật. Chúng mang theo một cổ sát khí khổng lồ đầy huyết tinh, như vương giả phủ xuống. Khí thế ngập trời, không gì sánh nổi.

Phong Vô Dật nhìn Phong Nhận của mình bị đánh nát không nổi một kích thì sắc mặt đại biến, mạnh mẽ đẩy hai tay, cả Long Quyển Phong màu xanh bay thẳng đến mười hai chuôi kiếm. Nó cuốn theo bụi mù đầy trời, cả vùng đất như bị lột một lớp da, cây cỏ chung quanh bay múa.

Oanh!

Một tiếng nổ kinh thiên phảng phất như động đất, mọi người lay động không yên, chiến kiếm cùng Long Quyển Phong đụng vào nhau, chỉ một thoáng trôi qua, màu xanh cùng màu đỏ lóe lên đầy trời. Năng lượng bộc phát ra tạo ra đám mây hình nấm cao chừng 20m, càn quét xung quanh.

- Cẩn thận!

Tần Thiên phóng tới hai nàng bên cạnh. Hắn giương tay lên chặn lại dư chấn của năng lượng, để hai nàng không bị thương tổn.

Phong Vô Dật bên kia, thấy năng lượng kinh khủng tập kích đi qua thì sửng sốt. Hắn cũng không nghĩ tới lại có thể bộc phát ra công kích cường đại như thế, lập tức đánh ra pháp quyết ngăn trở. Nhưng phản ứng chậm nửa nhịp, cả người bị dư chấn đánh bay ra ngoài, đập xuống đất.

Những người vây xem còn thảm hại hơn. Toàn bộ đều bị đánh bay, mọi người té trên đất hộc máu, bị nội thương nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch. Vốn muốn xem náo nhiệt, kết quả thiếu chút nữa bồi mạng vào.

- Ai u, đau chết lão tử!

Trịnh Phát Sáng bò dậy, che ngực, khó chịu nói. Trong miệng đều là máu tươi, Ngô Giang cũng như thế. Bọn họ cảm giác như bị cự thạch đè lên. Nếu không phải đứng đủ xa, đoán chừng đã chết.

- Thiếu gia, cậu không sao chứ?!

Trưởng lão không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện thế này, nhanh chóng vọt tới trước mặt Phong Vô Dật, đưa tay muốn đỡ Phong Vô Dật dậy, nhưng lão lại bị Phong Vô Dật hất ra.

- Không sao!

Phong Vô Dật đứng lên, lau đi máu tươi khóe miệng. Hắn bị thương không nghiêm trọng, nhưng năng lượng tiêu hao rất lớn. Không nghĩ tới Tần Thiên trong mắt thăng cảnh giới lên Tứ tinh rồi phát ra công kích khủng bố, phá đi Phong Nhận của hắn rồi còn làm hắn bị thương, điều này khiến hắn rất tức giận.

- Các em đi về trước, nơi này không an toàn!

Tần Thiên nhìn hai nữ nói, vừa rồi không phải hắn phản ứng nhanh thì hai nàng đã bị thương.

- Được. Triệu di, chúng ta đi lên lầu nhìn đi!

Triệu Chỉ Vân lập tức lôi kéo Triệu Nhã Chi rời đi.

- Vậy anh nhớ cẩn thận một chút, Tần Thiên!

Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên lo lắng nói, sau đó cùng Triệu Chỉ Vân rời đi.

Giờ phút này, trên lầu của tòa nhà gần công viên, rất nhiều người từ cửa sổ hoặc ban công, sân thượng nhìn xuống. Không ít người tò mò mà chạy vào xem phát sinh chuyện gì. Bảo vệ của khu dân cư cũng chạy tới.

Tần Thiên nghĩ nếu tiếp tục như vậy thì chuyện này sẽ náo rất lớn. Cho nên phóng người ra ngoài, lướt qua tường rào khu dân cư, vọt ra đường rồi chạy về phía xa.

- Đứng lại!

Phong Vô Dật cho rằng Tần Thiên không địch lại nên muốn chạy trốn, nhất thời mừng rỡ, lập tức hét lớn một tiếng rồi đuổi theo. Tên Trưởng lão kia cũng đuổi theo.

- Mau! Chúng ta cũng đi.

Trịnh Phát Sáng vỗ vai Ngô Giang một cái rồi chạy theo. Ngô Giang cũng theo sau.

Tần Thiên rời khỏi tiểu khu, chạy ra ngoại thành. Thuận tiện gọi điện thoại cho Tiêu Du, nói cho nàng mình ở ngoại thành thành nam. Kêu nàng mau tới, Tần Thiên chuẩn bị cùng bà chị giết chết hết hai người Phong gia. Vừa tới thành Quang Châu đã tìm hắn gây chuyện, quả không muốn sống.

Tốc độ của Tần Thiên rất nhanh. Hai người Phong Vô Dật cũng không chậm, Tu luyện giả thuộc tính Phong giúp bọn họ có tốc độ rất nhanh. Hai người theo sát phía sau Tần Thiên, nhưng lại không có biện pháp đuổi gần. Bởi vì Tần Thiên có năng lực thuấn di, nháy mắt một cái đã hơn trăm thước. Phong Vô Dật đuổi theo mà nghiến răng nghiến lợi.

Mình ở Phong gia được xưng tốc độ nhanh nhất. Không nghĩ tới Tần Thiên còn nhanh hơn, Phong Vô Dật thật tức chết.

Ba người chạy thật nhanh trên đường khiến cho người đi đường sợ hãi, bảo rằng gặp phải quỷ, tốc độ nhanh như vậy. Cảnh sát giao thông còn tưởng rằng có đua xe siêu tốc độ, kết quả vừa nhìn thấy người chạy, bị hù gần chết.

- Triệu di, sao bọn họ đi đâu rồi!

Triệu Chỉ Vân và Triệu Nhã Chi vừa lên sân thượng muốn nhìn cuộc chiến. Kết quả vừa lên đã không thấy ai, chỉ thấy bảo vệ cùng quần chúng đang vây xem.

- Sao lại không thấy nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Triệu Nhã Chi lo lắng.

- Sẽ không đâu, anh rễ rất lợi hại. Bọn họ không thể giết được anh ấy đâu. Chúng ta đi xuống hỏi một chút!

Triệu Chỉ Vân nói, sau đó hai người lại đi xuống.

Bình Luận (0)
Comment