-
Rất nhanh, xe cảnh sát và xe cứu thương chạy tới. Cửa xe mở ra, một nữ cảnh sát đi xuống. Tần Thiên nhìn sang đã nhận ra, là Lý Phỉ Nhi.
Lý Phỉ Nhi thấy Tần Thiên cũng rất kinh ngạc. Xem hiện trường một chút đã hiểu. Tần Thiên lái xe đụng người.
- Bác sĩ, mau lại đây đưa người bị thương đi bệnh viện!
Lý Phỉ Nhi nói với bác sĩ phía sau. Trên xe cứu thương đi xuống một bác sĩ và hai hộ sĩ, mang băng ca đi tới trước mặt lão nhân. Họ nhanh chóng mang lão nhân lên xe, một xe cảnh sát đi theo.
- Mẹ!
Tên đàn ông kia nhanh chóng chạy qua nhưng lại bị Lý Phỉ ngăn cản:
- Xin lỗi tiên sinh. Chúng tôi cần phân tích hiện trường một chút, cho nên anh cần phải lưu lại.
- Không được, tôi muốn xem mẹ tôi. Nếu mẹ tôi xảy ra chuyện gì thì làm sao.
Nam tử lập tức nói.
- Yên tâm, có bác sĩ ở đấy. Mẹ anh sẽ không có chuyện gì!
- Không được, tôi nhất định phải nhìn, nếu mẹ tôi xảy ra chuyện gì thì làm sao. Cô sẽ chịu trách nhiệm à, mau để tôi đi qua, nếu không tôi sẽ báo cáo các cô!
Tên kia cả giận nói rồi muốn đi qua, nhưng lại bị Lý Phỉ Nhi một tay chặn lại.
- Cảm ơn, cảnh hiệu của tôi là xx. Hoan nghênh báo cáo. Hiện tại mời anh theo chúng tôi một chuyến. Anh nếu không yên lòng mẹ anh thì chúng tôi có thể dẫn anh cùng đi bệnh viện ghi chép!
Lý Phỉ Nhi nói.
Hắn thấy Lý Phỉ Nhi cường thế, không thể làm gì khác hơn là ngừng lại.
- Xin chào, tôi là lao cục thị cảnh, đội phó của đại đội thứ nhất, Lý Phỉ Nhi, xin hỏi hai vị ở khu nào?
Lý Phỉ Nhi chào hỏi hai người cảnh sát kia. rồi nói.
- A... Tôi... Chúng tôi là, chúng tôi là... Chúng tôi là...
Hai cảnh sát ấp úng hồi lâu, cũng không nói được. Lý Phỉ Nhi không khỏi nghi hoặc.
Nhìn hai người, trong đôi mắt của Lý Phỉ Nhi đột nhiên hiện lên vẻ kinh dị. Sau đó hỏi:
- Xem quân hàm này của các anh. Hai vị là đại đội thứ năm của thành đông sao?
- A... Đúng đúng, chúng tôi là đại đội thứ năm. Đúng, chúng tôi là đại đội thứ năm của thành Đông!
Hai cảnh sát vội vàng nói.
- Hừ! Nói hưu nói vượn, thành đông làm gì có đại đội thứ năm. Lại dám giả mạo nhân viên chính phủ, bắt lại cho tôi!
Lý Phỉ Nhi quát lên, lập tức có hai cảnh sát từ phía sau vọt tới. Hai cảnh sát giả mạo kia vừa thấy tình huống không đúng đã nhanh chân bỏ chạy.
- Chạy đi đâu!
Lý Phỉ Nhi vọt tới, một phát bắt được một trong hai người rồi mạnh mẽ kéo lại, người này nhất thời ngã xuống đất kêu thảm, một người khác cũng bị cảnh sát đuổi kịp, khóa còng tay và mang lên xe.
Những người vây xem xôn xao, không nghĩ tới hai người cảnh sát này lại giả mạo.
Giờ phút này, tên đồ tể kia nhìn đồng bọn mình bị bắt, mặt như màu đất, trên mặt mồ hôi lạnh ứa ra, tựa hồ sợ hãi.
- Anh không sao chứ, làm sao ra nhiều mồ hôi vậy!
Triệu Chỉ Vân nhìn hắn hỏi.
- A! Không có chuyện gì, không có chuyện gì!
Đồ tể vội vàng nói.
- Ba người các anh cùng tiến lên xe đi. Theo tôi đi bệnh viện tìm người trong cuộc rồi cùng nhau tiến hành điều tra. Tiểu Vương, lái xe này đến cục cảnh, thuận tiện kiểm tra camera trên đường, xem tình huống ngay lúc đó một chút!
Lý Phỉ Nhi ra lệnh rồi cho người lái xe đi. Sau đó lên xe đi về phía bệnh viện.
Rất nhanh, đoàn người đã đi tới bệnh viện, Lý Phỉ Nhi cho thủ hạ thẩm vấn hai người cảnh sát giả, sau đó dẫn nam tử cùng Tần Thiên đi lên lầu, dọc đường đi, Lý Phỉ Nhi cũng không chuyện mà làm bộ như không quen biết, Tần Thiên và Triệu Chỉ Vân cũng phối hợp giả như bọn họ chưa từng biết nhau.
- Có chuyện này, cảnh quan, tôi muốn đi toilet
Nam tử nói nhỏ với Lý Phỉ Nhi, hiện tại hai đồng bọn của hắn cũng bị bắt, sớm muộn gì cũng khai mình ra, mình nên chuồn trước thì tốt hơn.
- Anh không phải muốn sớm gặp mẹ à, sắp tới rồi kiên nhẫn một chút
Lý Phỉ Nhi nói.
- Cảnh quan, tôi không nhịn được, sắp tè ra quần rồi
Vẻ mặt Nam tử khó chịu nói.
- Vậy cũng tốt.
Lý Phỉ Nhi suy nghĩ một chút rồi đáp ứng, nam tử lập tức nói cám ơn, vội tắp sang toilet.
- Cảnh quan, tôi cũng muốn đi vệ sinh
Tần Thiên nhìn ra nam tử muốn trốn.
- Hừ! Anh nhất định phải chết, dám lái xe đụng người, nhìn nhân gia làm sao xử anh
Lý Phỉ Nhi chợt quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Tần Thiên một cái.
- Hắc hắc, sẽ không đâu!
Tần Thiên cười cười, rồi chạy vô toilet.
Trong nhà vệ sinh, nam tử vừa vào trong, lập tức xem xét chung quanh, thấy có một cửa sổ, chuẩn bị từ cửa sổ leo ra.
- Anh không phải muốn đi tiểu sao, bò cửa sổ làm gì, làm sao, thấy đồng bọn bị bắt, trong lòng hoảng sợ?
Thanh âm Tần Thiên không nhanh không chậm vang lên hù dọa tên bò đồ tể lảo đảo một cái rớt xuống.
- Cậu... cậu nói gì đó.
Nam tử khẩn trương nhìn Tần Thiên.
- Chẳng lẽ không đúng, các người kết bè kết phái cùng nhau muốn lừa bịp tống tiền tôi, hiện tại đồng bọn bị bắt nên anh muốn chạy trốn, tôi không tin cảnh sát có thể trong vòng một sau khi anh gọi điện đã xuất hiện, bọn hắn không phải đồng bọn của anh thì còn của ai
Tần Thiên cười nói.
Nam tử thấy Tần Thiên khám phá mưu kế của mình, nhất thời lộ ra bộ dáng hung ác, rút ra một con dao găm, đi tới gần Tần Thiên.
- Tiểu tử, vốn còn muốn tha cho mày một mạng, không nghĩ tới mày muốn tìm chết, tao đây sẽ giúp mày giải thoát.
Nam tử vừa nói vừa cầm dao găm đâm tới ngực Tần Thiên.
Tần Thiên thấy thế, động tác nam tử trong mắt hắn chậm tới cực điểm, nhẹ nhàng bước ra một bước đã tránh được, sau đó đưa tay ra bắt được tay hắn, mạnh mẽ tung lên một cái.
Tạp sát!
Trong nháy mắt, cánh tay nam tử trật khớp, hắn té trên mặt đất, dao găm rơi khỏi tay, mặt lộ vẻ đau đớn.
- Hừ! Còn muốn giết tao, mày còn chưa đủ tư cách
Tần Thiên cười lạnh nói.
- Đi tìm chết!
Nam tử nhịn đau, cái tay còn lại dao găm lên muốn đâm chân Tần Thiên, kết quả còn chưa đâm tới, đã bị một cước đá gảy, nhất thời phát ra tiếng thét thảm thiết.
- Hừ! Chờ ngồi tù đi!
Tần Thiên nói rồi nhấc tên nam tử lên, đi ra ngoài.
Phía ngoài, Lý Phỉ Nhi đang chờ hai người Tần Thiên đi toilet thấy Tần Thiên khống chế nam tử kia đi ra thì không khỏi giật mình, nhìn kỉ lại đã thấy hai tay hắn đã bị phế nên vội vàng hỏi tại sao.
- Lý cảnh quan, người và cùng tên cảnh sát giả vừa rồi là một bọn, cô không nhìn ra?
Tần Thiên cười trêu Lý Phỉ Nhi.
- A... Cảnh quan, không nên nghe hắn nói hưu nói vượn, là hắn lái xe đụng mẹ của tôi, trong nhà cầu muốn giải quyết riêng cùng tôi, tôi không muốn nên hắn liền đánh ta, cảnh quan, cô mau bắt hắn lại đi.
Nam tử thống khổ hô, hai tay trật khớp làm hắn đau đổ mồ hôi lạnh.
- Phỉ Nhi tỷ tỷ, không nên nghe hắn nói hưu nói vượn, hắn là đồng bọn của hai người cảnh sát kia đó
Bên cạnh, Triệu Chỉ Vân ôm tay Lý Phỉ Nhi làm nũng, nam tử vừa thấy Triệu Chỉ Vân ôm cánh tay Lý Phỉ Nhi, nhìn bộ dạng hai người rất thân mật, tựa hồ biết nhau, bỗng nhiên cảm thấy không ổn.