-
- Hừ! Thật hay giả để thẩm tra rồi sẽ biết, đi thôi!
Lý Phỉ Nhi lắc đầu, mang theo nam tử đi tới phòng khám bệnh phụ nhân kia, chỉ đi trong chốc lát đã thấy một phòng khám được y tá và cảnh sát vây quanh canh chừng, thấy Lý Phỉ Nhi tới, nhân viên cảnh sát lập tức nghênh đón.
- Tiểu Lý, tình huống như thế nào?
Lý Phỉ Nhi hỏi.
- Y Sinh nói không bị thương, nhưng lão thái thái kia cứ khăn khăn nói chân đau chết đi sống lại, ta hoài nghi bà ta đang nói láo.
Tiểu Lý nói.
- Tốt, cậu mang người này về cục cảnh sát thẩm vấn, Tần Thiên, đi, chúng ta đi vào .
Lý Phỉ Nhi căn dặn rồi giao nam tử cho Tiểu Lý, đoàn người đi vào trong phòng bệnh, lão thái thái kia đang trên giường bệnh la to, hai Y Sinh ở bên cạnh không thể làm gì khác.
- Đau chết tôi rồi!
Lão thái thái kêu to, thấy Tần Thiên đến vội kêu lớn tiếng hơn.
- Như thế nào?
Lý Phỉ Nhi nhìn hai Y Sinh hỏi.
- Lý cảnh quan, bà ta rõ ràng không có chuyện gì, tôi hoài nghi bà giả trang lừa bịp tống tiền, hai năm gần đây chuyện như vậy phát sinh nhiều lắm.
Y Sinh nói với Lý Phỉ Nhi, Lý Phỉ Nhi gật đầu, phất tay ý bảo hai Y Sinh rời đi, sau đó đóng cửa lại.
- Lão thái thái, chân của bà rất đau à?
Lý Phỉ Nhi hỏi Lão thái thái.
- Đúng vậy, đau chết tôi, chính là hắn đụng tôi đấy, đồng chí cảnh sát, cô nên làm chủ cho tôi
Lão thái thái nắm tay Lý Phỉ Nhi kích động nói.
- Thật sao, nhưng tôi mới vừa nhận được tin, đám người các ngươi dàn cảnh còn dám giả mạo cảnh sát, hai cảnh sát giả kia đã bị chúng ta bắt, con trai bà cố gắng chạy trốn cũng bị chúng ta bắt được, cho nên chúng ta kết luận xe căn bản không có đụng trúng bà, bà tự ngã xuống rồi dàn cảnh thôi.
Lý Phỉ Nhi chậm rãi lên tiếng.
- A... Không thể nào, làm sao có thể, tôi bị hắn đụng mà, các người giờ lại nói như vậy, các người hãm hại ta, ô ô, các người một đám người trẻ tuổi mắc dạy khi dễ lão thái bà này, tôi không muốn sống nữa
Lão thái thái quát to.
Mọi người nhìn cũng hết cách.
- Được rồi, bà đã nói bị tôi đụng đúng không, tôi bồi thường tiền cho bà là được
Tần Thiên đi tới trước mặt lão thái bà cười nói, một tay đặt trên chân bà, trong nháy mắt thanh âm tạp sát vang lên, tiếng xương vỡ vụn phát ra.
Lý Phỉ Nhi và Triệu Chỉ Vân cũng bị Tần Thiên làm giật mình kêu to một tiếng, lão thái thái kêu thảm vô cùng lần này kêu thảm thật sự, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra.
- Chân của tôi, chân của tôi... Đau quá a...
Lão thái thái kêu thảm thiết, nhưng Tần Thiên nhưng không có lòng thương hại chút nào, muốn lừa bịp tống tiền hắn, vậy thì phải trả giá thật nhiều.
Bên cạnh, Lý Phỉ Nhi mới vừa muốn nói chuyện, lại bị Tần Thiên ngăn trở.
- Tốt lắm, hiện tại chân của bà đã gãy, tôi bồi thường tiền cho bà, mười vạn đồng như thế nào, tôi còn có thể bồi cho bà nhiều hơn, tới đây, tôi đánh gãy một chân khác của bà, như vậy bà sẽ nhận được nhiều tiền bồi thường hơn, kiếm tiền thật dể đúng không nào?
Tần Thiên vừa nói vừa muốn hạ thủ với cái chân còn lại của lão bà.
- Không nên, tôi không muốn lấy tiền, tôi không cần tiền nữa.
Lão thái thái hoảng sợ kêu to.
- Không được, như vậy sao được. Đúng rồi, tôi thiếu chút nữa đã quên mất, tôi xem báo chí nói đụng người thì bồi thường rất nhiều tiền, nhưng nếu đụng chết người thì chỉ bồi thường rất ít tiền thôi. Vậy tôi giết bà nhé, lúc đó tôi có thể tiết kiệm được một ít tiền rồi.
Vừa nói Tần Thiên rút ra một con dao găm quơ quơ trước mặt lão thái bà.
Lão thái thái nhìn thấy dao găm, bị hù mặt cũng xanh mét.
- A! Không nên giết tôi, giết tôi là phạm pháp đấy
Lão thái thái hoảng sợ kêu to.
- Hừ! Phạm pháp, người nào thấy được đâu mà phạm pháp, là bà bị đau quá nên tự kết liễu mình mà.
Tần Thiên cười nói tiếp.
- Các nàng, các nàng thấy được, cảnh quan, mau cứu tôi, hắn muốn giết tôi.
Lão thái thái vội vàng cầu cứu Lý Phỉ Nhi.
- Tôi không thấy gì cả, Chỉ Vân, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi
Lý Phỉ Nhi nhìn Triệu Chỉ Vân nói.
- Tốt, chúng ta đi ăn cái gì đi, em đói lắm rồi
Triệu Chỉ Vân hưng phấn phụ họa.
Lão thái thái thấy hai người muốn đi, hoảng sợ gần chết, gấp gáp hô:
- Không nên đi a, tôi không muốn chết.
- Không có chuyện gì, không cần khẩn trương, tôi rất chuyên nghiệp, một dao đi xuống, bảo đảm bà chết rất thống khoái, không hề thống khổ.
Tần Thiên tiếp tục hù dọa.
- Không nên, không nên, tôi biết sai lầm, tôi chỉ giả vờ bị đụng xe, tôi cũng không dám làm vậy nữa, van cầu cậu bỏ qua cho, tôi nhận sai, tôi nhận tội, đừng có giết tôi.
Lão thái thái bị hù run người, vốn bà cho rằng gặp một con cá lớn, không nghĩ tới cá lớn này hóa thành tử thần, hiện tại bà nhìn Tần Thiên giống như thấy quỷ.
- Không có chuyện gì, bà không cần thừa nhận, tôi cũng có rất nhiều tiền, giết bà xong sẽ đốt cho bà rất nhiều giấy tiền cho bà sài thỏa thích
Tần Thiên cười nói, cầm dao găm lướt qua lướt lại trước cổ bà ta.
- Không nên a, cảnh quan mau cứu tôi, tôi không muốn chết, cô mau bắt tôi ngồi tù đi
Lão thái thái khóc hô.
Lý Phỉ Nhi cảm giác không sai biệt lắm nên quay đầu lại nói với Tần Thiên:
- Được rồi, không nên hù dọa nữa, nếu không sẽ chết thật đó.
Lúc này Tần Thiên mới thu hồi dao găm, nhìn lão thái bà nói:
- Hừ! Lần sau muốn lừa bịp tống tiền thì phải biết đối tượng là ai nhé.
Lão thái bà không dám nói tiếp.
- Y Sinh, giúp bà trị liệu đi, lần này chân của bà ta gãy thật đó
Lý Phỉ Nhi hô.
- Đã gảy? Không gảy mới đúng chứ, mới vừa không có chuyện gì mà
Y Sinh nói.
- Mới vừa rồi không có chuyện gì, nhưng hiện tại có rồi
Lý Phỉ Nhi cười nói, Y Sinh sửng sốt, nhưng cũng đi vào, vừa nhìn, phát hiện quả nhiên chân đã gãy, nhất thời nghi ngờ, rõ ràng vừa rồi không gảy mà.
- Bà ta mới vừa rồi chạy trốn nên vấp té gãy chân
Tần Thiên lên tiếng, Y Sinh nhất thời bừng tỉnh, thì ra là vậy, bị vạch trần rồi muốn chạy trốn, kết quả té gảy chân.
- Ai! Không nghĩ đến thế giới lại đọa lạc đến trình độ này rồi, người nào cũng có thể xuất hiện để lừa gạt một người thiện lương như mình.
Tần Thiên cảm thán, khó trách mọi người đều bị người ngoại quốc xem thường.
- Đúng vậy, đây cũng là lí do tại sao hay có vụ tai nạn chết người, thường thì bồi thường cho người bị nạn sẽ cao hơn đền bù người chết.
Y Sinh nói.
- Lúc trước có một tin tức đã đưa, một nữ học sinh đở một ông lão đi đường sau đó ông lão ngã xuống rồi khăng khăng nói nữ học sinh đánh ngã ông ấy, buộc nữ học sinh kia bồi thường, vụ việc huyên náo rất lớn, cuối cùng nữ học sinh cũng phải bồi thường, việc này đưa lên làm lòng người càng lúc càng lạnh, hiện tại nhìn thấy người già ngã xuống đất cũng không ai dám tiến lên đỡ, sợ bị lừa gạt ấy, thật lo lắng nếu có một ngày chính mình ngã xuống, có thể được người khác giúp đỡ hay không
Y Sinh cảm thán.
Nàng nói làm những người trong phòng trầm mặt.