-
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tần Thiên dẫn Triệu Chỉ Vân đi quán bar. Vào trong Thiên bang gặp mặt Phong Tử.
- Thiên ca khỏe, chị dâu khỏe!
Phong Tử nhìn hai người Tần Thiên cười nói, trong lòng thầm nghĩ, làm sao mà nữ nhân bên cạnh Thiên ca đều rất xinh đẹp. Mình cũng là soái mà sao không có mỹ nữ cực phẩm nào hết. Quả nhiên người so với người tức chết, hàng so với hàng càng kém.
- Hì hì, ngoan á.
Triệu Chỉ Vân nghe Phong Tử gọi mình là chị dâu thì rất cao hứng. Tần Thiên thấy Phong Tử ngộ nhận Triệu Chỉ Vân thành Triệu Chỉ Nhược cũng lười giải thích. Thật phiền toái, Phong Tử thích hiểu lầm sao thì hiểu lầm.
- Tốt lắm, em ra ngoài chơi đi, thích chơi gì thì chơi. Tụi anh cần nói một ít chuyện!
Tần Thiên nói với Triệu Chỉ Vân, sau đó cùng Phong Tử đi vào phòng. Triệu Chỉ Vân nghe lời đi ra ngoài.
- Như thế nào Phong Tử. Phì Bưu bên kia như thế nào!
Tần Thiên hỏi.
- A Bưu bên kia đang phát triển vô cùng tốt. Hiện tại đã sáng tạo ra bang phái tên Thanh Long. Trước mắt là thế lực đứng thứ ba trong thành Tân An. Cứ theo đà này, rất nhanh có thể đạt tới đệ nhị.
Phong Tử nói.
- Ừm, chúng ta bên này thì sao? Hiện tại thực lực chúng ta như thế nào?
Tần Thiên hỏi.
- Chúng ta bây giờ là thế lực cường đại nhất Quang Châu. Nhưng còn chưa đủ để thống trị cả Quang Châu. Dù sao thế lực uy tín lâu năm cũng có căn cơ. Hiện tại, mặc dù chúng ta phát triển nhanh, nhưng căn cơ không ổn. Tao đoán chúng ta muốn nhất thống cả Quang Châu thì phải tới sang năm, bây giờ còn chưa được.
Phong Tử nói.
- Thật sao? Như vậy quá chậm!
Tần Thiên nhíu mày, nhất định phải nhanh thống nhất thế lực ngầm của Quang Châu. Các đại gia tộc bên kia rất phiền phức, làm không tốt thì các họ sẽ khống chế các thế lực khác trong Quang Châu đối phó mình, như vậy rất phiền.
- Thế mà chậm gì. Chúng ta mới phát triển bao lâu, hai tháng mà thôi. Bọn họ đều tích góp 4-5 năm mới được như bây giờ đấy, tính ra chúng ta như vậy là thần tốc rồi.
Phong Tử nói.
Hắn nói không sai. Hai tháng phát triển đến hiện tại đã rất thần tốc, nhưng như vậy đối với Tần Thiên vẫn không tốt. Hiện tại đã là tháng 11, trước cuối năm mình phải thống nhất Quang Châu. Sau đó lại phát triển thế lực sang những địa phương khác. Như vậy mới có thể đi vào gia tộc ở đế đô, mới có thể thừa kế gia tộc báo thù cho cha.
- Tao muốn giết chết toàn bộ Lão đại của ba khu khác, mày có thể nằm vùng tất cả địa bàn và đoạt tới tay rồi khống chế không?
Tần Thiên hỏi.
- Cái này tuyệt đối không thể, nhiều nhất có thể thâu tóm một chỗ thôi. Ba khu là không thể, khi người dẫn đầu của bọn họ chết, chắc chắn sẽ ra thành hỗn loạn, chúng ta càng khó thống trị. Hơn nữa, đến lúc đó sẽ có người dẫn đầu mới tới đoạt địa bàn, đoạt tiểu đệ, ngày càng hỗn loạn, rất bất lợi đối với chúng ta.
Phong Tử lắc lắc đầu.
Tần Thiên thấy có lý, giết một tên cầm đầu thì sẽ xuất hiện một người khác. Giống như bầy sư tử, Vua Sư Tử chết thì sẽ có Vua Sư Tử mới, vĩnh viễn không chừng mực, mình cũng không thể giết hết, nhất định phải nghĩ ra biện pháp.
Tần Thiên cau mày suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng cực tốt.
- Phong Tử, tao có một biện pháp có thể chúng ta trong vòng một tháng bắt hết ba khu còn lại!
Tần Thiên nói.
- Phương pháp gì?!
Phong Tử vừa nghe, nhất thời hưng phấn.
- Rất đơn giản. Như thế này, mày tìm ba người có tài năng, cài vào nội bộ ba khu rồi chế tạo cơ hội cho bọn hắn nhanh chóng thượng vị. Như vậy họ có thể nắm giữ được lượng người nhất định. Đợi đến thời điểm đó, chúng ta nữa giết chết lão Đại ba khu. Sau đó để người của chúng ta đi cướp đoạt vị trí lão Đại. Như vậy, chúng ta cũng sẽ dễ dàng khống chế những khu đó rồi.
Tần Thiên nói, chủ ý này càng nghĩ càng thấy tốt. Không cần đợi Phì Bưu ở bên kia phải chiếm được thành Tân An rồi trở lại giúp mình nữa. Có khi mình hoàn toàn chiếm bên này trước, sau đó trợ giúp Phì Bưu chiếm thành Tân An.
Phong Tử vừa nghe, hai mắt sáng lên, ý tưởng không tồi.
- Chủ ý này quá tuyệt. Cái đó và Phì Bưu cũng không sai biệt lắm. Chỉ cần thành công thì chúng ta rất nhanh sẽ khống chế những khu còn lại.
Phong Tử kích động đến nhảy nhót. Trong mắt đều là tia sáng, phảng phất như thấy được cảnh thống nhất Quang Châu.
Tần Thiên cũng rất hưng phấn, bất quá không biểu hiện ra ngoài.
- Đúng rồi, A Thiên, quên nói cho mày biết. Công ty của chúng ta hiện tại đăng kí tên mày, cổ phần trước mắt đều là của mày. Tập đoàn tên Tần thị. Hiện tại sản nghiệp trước mắt là hạng mục bất động sản. Kế hoạch của tao là đợi sau khi hoàn thành đầu tư bất động sản sẽ giao thiệp với những ngành nghề khác. Trước mắt đã lên kế hoạch, mày có muốn xem một chút không?
Phong Tử nói.
- Không cần, cái này tao không hiểu, mày chuẩn bị là được. À mà cổ phần của công ty thì mày với A Bưu còn có Sấu Tử mỗi thằng mười phần trăm đi, Triệu Vô Cực cũng mười phần trăm. Sau đó lấy thêm mười phần trăm cổ phần thưởng cho nhân viên trong công ty. Thưởng như thế nào, thưởng bao nhiêu thì mày tự tính cho tốt.
Tần Thiên nói.
- Cho tụi tao mười phần trăm! Không được, sao tao có thể lấy nhiều như vậy. Mày phải biết rằng, công ty của mình hiện đang chuẩn bị đầu tư hai mươi ức, mười phần trăm cổ phần nhiều lắm, tụi tao không thể nhận!
Phong Tử vội vàng từ chối.
- Cho mày cầm thì cầm đi. Nói nhảm cái gì, mày có còn là anh em của tao không?
Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống nói. Hắn và Phong Tử còn có Phì Bưu, Sấu Tử đều có giao tình sâu sắc, vào sinh ra tử cùng nhau. Chút tiền kia không đáng kể. Về phần cho Triệu Vô Cực mười phần trăm, hoàn toàn bởi vì Triệu Chỉ Nhược. Nhạc phụ đại nhân của mình, vẫn nên có gì đó để tỏ lòng.
- Được rồi, tao đây đành nhận vậy!
Phong Tử thấy Tần Thiên tỏ thái độ, biết mình mà từ chối nữa thì Tần Thiên nhất định sẽ bực mình.
Thình thịch!
Lúc này, phía ngoài vang lên một trận nổ vang, Tần Thiên và Phong Tử lập tức đứng lên đi ra ngoài. Còn chưa đến đại sảnh đã nghe được bên kia truyền đến tiếng cầu xin. Hai người vội vàng đi tới.
- Không có chuyện gì, sẽ không đả thương các anh đâu. Tới đây, chúng ta lại tới lần nữa!
Quầy bar bên kia, Triệu Chỉ Vân đang che mắt, trong tay cầm phi tiêu khoa tay múa chân. Phía trước nàng cần chừng mười thước, năm tiểu đệ của Thiên bang đang đứng nơi đó, trên đỉnh đầu để chai bia. Mọi người bị hù sắc mặt trắng bệch, lạnh run. Triệu Chỉ Vân muốn dùng bọn hắn lập luyện ném phi tiêu, trên đất còn có một bình rượu không. Một tên tiểu đệ đang nhìn vết thương trên cánh tay mình, phía trên bị một thanh dao găm chém lên, máu tươi chảy ròng. Hắn đang dùng băng gạc cầm máu.
- Trời đậu, tiểu nha đầu này. Làm gì thế, mau dừng tay!
Tần Thiên vừa nhìn thì vội vàng hô, nhìn qua đã biết. Tiểu nha đầu này xác suất trúng quá thấp. Chơi nữa chắc sẽ xảy ra án mạng a.
- Các cậu đi xuống hết đi!
Tần Thiên vung tay ra lệnh, cả đám luôn miệng nói cám ơn rồi rời đi. Nếu không mạng cũng sẽ mất.