-
- Anh rễ, anh làm gì vậy? Em đang chơi vui mà!
Triệu Chỉ Vân bất mãn nói, Phong Tử bên cạnh nghe cô nàng gọi Tần Thiên là anh rễ, nhất thời không giải thích được.
- Vui cái đầu em. Lấy mạng người ra đùa giỡn! Cẩn thận anh giáo huấn em!
Tần Thiên răn đe.
- Nào có, anh nhìn đi. Bọn họ cũng còn sống rất tốt nha, em sẽ không giết bọn họ đâu!
Triệu Chỉ Vân cười nói.
- Em còn cười nữa. Em xem người ta chảy máu rồi kia, em muốn giết người để chơi vui à. Mau nói xin lỗi!
Tần Thiên nghiêm mặt dạy dỗ, chỉ vào tiểu đệ trên mặt đất để Triệu Chỉ Vân nói xin lỗi. Triệu Chỉ Vân đầy vẻ không tình nguyện, nhưng nhìn bộ dáng của Tần Thiên thì đành phải làm theo.
- Không cần, Thiên ca. Em không sao, chỉ cần chị dâu vui vẻ là được!
Tiểu đệ vội vàng nói rồi nhanh chóng đứng lên. Sao có thể để cho chị dâu nói xin lỗi chứ.
- Không có chuyện gì, cậu cứ tiếp nhận lời xin lỗi của cô ấy. Phong Tử, đưa cậu ấy một vạn, những tiểu đệ khác mỗi người một ngàn đồng!
Tần Thiên nói với Phong Tử, Phong Tử lập tức gật đầu.
- Cảm ơn Thiên ca!
Tiểu đệ vội vàng cám ơn, mặt đầy mừng rỡ. Không nghĩ tới trúng một đao lại có một vạn, thêm nhiều đao nữa cũng tốt.
- Hì hì, anh đẹp trai. Xin lỗi nha, đừng tức giận.
Triệu Chỉ Vân nháy mắt với hắn to rồi cười hì hì nói.
- Không có chuyện gì!
Tiểu đệ thấy nữ nhân xinh đẹp cười nói với mình, mặt nhất thời đỏ rần, không dám ngẩng đầu.
- Để anh nhìn tay cậu một chút!
Tần Thiên đi tới nhìn vết thương, sau đó đưa tay đè lên miệng vết thương. Hắn chậm rãi truyền năng lượng vào, tiểu đệ nhất thời cảm giác được một trận nhẹ nhàng khoan khoái.
- Tốt lắm!
Tần Thiên buông tay ra, vết sẹo đã biến mất không thấy đâu. Người chung quanh nhìn mà ngây người, làm ảo thuật hả? Tiểu đệ cũng thế, sờ sờ vết thương của mình, một chút vết sẹo cũng không có, cũng đã không đau.
- Thiên ca, anh có năng lực gì vậy?!
Phong Tử lập tức đi tới, ngạc nhiên nói. Hắn nhìn cánh tay tiểu đệ, quả thật không có chuyện gì nữa rồi.
- Sau này có thời gian, tao sẽ từ từ cho mày biết.
Tần Thiên tính đợi sau khi thống nhất Quang Châu sẽ bắt đầu dạy đám người Phong Tử tu luyện, để bọn họ trở thành Tu Luyện Giả, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn cho mình sau này.
- Anh rễ, em đói bụng. Chúng ta đi ăn cái gì đi!
Triệu Chỉ Vân lay cánh tay Tần Thiên, nói.
- Ừm, anh cũng đói, cũng sắp 12 giờ rồi. Phong Tử, đi thôi, cùng đi ăn đi!
Tần Thiên vỗ vỗ Phong Tử còn sửng sốt nói, lúc này Phong Tử mới phục hồi tinh thần lại.
Sau đó ba người đi ra ngoài, lên xe.
Phong Tử mang theo hai người Tần Thiên tới một một quán rượu bốn sao. Nơi này là sản nghiệp của Thiên bang. Ba người xuống xe rồi đi vào trong.
Người bên trong đều biết Phong Tử, bởi vì Phong Tử thường xuyên đến đây. Tần Thiên thì không ai biết, bởi vì họ dù sao cũng không phải tiểu đệ của Thiên bang, cũng không nhận ra Tần Thiên. Cho dù tiểu đệ Thiên bang thì có đôi khi cũng không nhất định biết Tần Thiên.
- Trịnh tổng khỏe, tôi lập tức gọi Trần quản lý tới.
Nữ phục vụ thấy Phong Tử thì khẩn trương nói.
- Không cần, chuẩn bị cho tôi một phòng là được!
Phong Tử nói.
- Xin lỗi Trịnh tổng, đã hết phòng rồi. Nếu ngài cần thì tôi lập tức kêu một người khách nào đó nhường lại!
Nữ phục vụ nói, nói xong tính đi tìm.
- Thôi Phong Tử, tùy tiện ở đại sảnh cũng được.
Tần Thiên không muốn phiền phức, ăn một bữa cơm mà thôi. Không nhất định phải có phòng.
- Vậy cũng được. Tìm cho chúng tôi một bàn trang nhã, an tĩnh!
Phong Tử nghe Tần Thiên nói thế thì phân phó tiếp tân đi chuẩn bị. Nữ phục vụ nhìn thoáng qua Tần Thiên. Nàng không biết Tần Thiên là ai, nhưng thấy Trịnh tổng chủ tịch của mình nghe theo lời Tần Thiên. Dường như hắn rất có thân phận, mặc dù ăn mặc quá bình thường, trông như mấy tên đầu đường xó chợ, nhìn không giống công tử ca. Nhưng khí chất quả thật không tầm thường, lớn lên rất đẹp trai. Nhất định là người có thân phận. Nàng không suy nghĩ nữa, lập tức mang theo ba người vào trong.
Tần Thiên cũng không biết tiểu thư này suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu biết thì hắn nhất định sẽ hôn mê.
- Bên này có bàn, Trịnh tổng!
Nữ phục vụ mang theo ba người Phong Tử đi tới lầu hai, vị trí gần cửa sổ. Người bên này tương đối ít, còn có thể nói chuyện.
- Có thể!
Phong Tử gật đầu, sau đó ngồi xuống. Nữ phục vụ đưa menu Phong Tử.
- A Thiên, chị dâu, hai người ăn gì?!
Phong Tử giao menu cho hai người. Triệu Chỉ Vân hưng phấn cầm lấy.
- Em muốn ăn cái này, cái này, còn có cái này. Còn mọi người muốn ăn gì. Em gọi giúp cho!
Triệu Chỉ Vân nhìn hai người hỏi.
- Sao cũng được, cho anh mấy món có thịt là được.
- Em cũng vậy!
Phong Tử nói.
- Ok. Vậy lấy cái này, cà ri bò, tôm hùm, còn có heo sữa quay nữa!
Triệu Chỉ Vân chỉ vào mấy món ăn rồi nói với nữ phục vụ.
- Vâng, tôi lập tức đi chuẩn bị. Trịnh tổng, ngài muốn uống gì? Trong quán còn dư lại 82 Rafael, muốn mang lên không?
- Ừm, mang đi.
Phong Tử nói, nữ phục vụ gật đầu rồi rời đi.
- Trời má. Phong Tử, mày đủ uy phong đó. Cứ kêu Trịnh tổng Trịnh tổng. Ai, tao thật hâm mộ gần chết nha. Còn uống Rafael82 năm, thật có tiền, hoàn toàn chính là một tên cao phú soái. Ôi, cùng mày so sánh thì tao chính là người nghèo, bùn ghê.
Tần Thiên nói, ngữ khí có vẻ ê ẩm.
- Ôi trời ơi. Lúc trước là ai cứ nhất định không chịu làm chủ tịch, cứng rắn giao cho tao. Mày muốn thì tao lập tức tặng cho. Mẹ nó, cả ngày một đống chuyện, phiền muốn chết. Mày làm một tên chưởng quỹ phủi tay, chỉ cần ngồi lấy tiền thôi, tao mới khổ đây.
Phong Tử buồn bực nói, Tần Thiên chuyện gì cũng không làm, toàn bộ đều rơi xuống trên người hắn.
- Hắc hắc... Cái này à, người giỏi thì luôn có nhiều việc phải làm. Lễ mừng năm mới tao sẽ phát cho mày tiền thưởng cuối năm nhiều chút!
Tần Thiên cười nói, hắn thật không muốn đụng tay vào. Cứ như vậy làm chưởng quỹ rất tốt, ngày ngày còn có tiền boa. Không có chuyện gì thì giết người, cua gái, quá sung sướng.
- Hì hì, Phong Tử, vậy anh an bài cho em làm chủ tịch đi. Em ở nhà nhàm chán muốn chết. Cậu cho tôi một vài người để sai sử đi!
Triệu Chỉ Vân lúc này cười hì hì nói.