Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 575 - Chương 580: Hàng Tìm Đánh Tới Cửa

 Chương 580: Hàng Tìm Đánh Tới Cửa Chương 580: Hàng Tìm Đánh Tới Cửa Chương 580: Hàng Tìm Đánh Tới Cửa

-

- Tốt, đối phó với mấy tên này thì phải làm như thế!

Triệu Chỉ Vân vỗ tay khen hay, bộ dáng hả hê.

- Súc sinh, mày dám làm vậy với tao. Mày nhất định phải chết, chờ tao trở về tao nhất định giết mày!

Trịnh Thiếu Văn lớn tiếng giận dữ hét, trên mặt máu vẫn tuôn rơi.

- Hừ! Chờ mày còn mệnh trở về rồi hãy nói!

Phong Tử nhìn Trịnh Thiếu Văn lạnh lùng nói, vừa nói vừa rạch mặt Trịnh Thiếu Văn. Hắn ta lại lần nữa kêu thảm lên.

- Mày mắng tao bao nhiêu lần, tao rạch mặt mày bấy nhiêu vết. Để mày vĩnh viễn nhớ kỹ!

Phong Tử lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, mãnh vỡ cầm trong tay không ngừng rạch lên mặt Trịnh Thiếu Văn, một nhát rồi lại một nhát. Mặt Trịnh Thiếu Văn huyết nhục mơ hồ, đau đến không muốn sống.

- Dừng tay, mau dừng tay, tao chết mất!

Trịnh Thiếu Văn hoảng sợ mà nói.

- Mày chết thì chết đi, tao không ngại đâu.

Phong Tử tiếp tục nói, dùng sức rạch.

- Mau dừng tay, tao là anh mày, mày không thể làm vậy với tao!

Trịnh Thiếu Văn hoảng sợ hô.

- Thật sao, nhưng mày có xem tao là em? Sao vậy, hiện tại sợ chết mới bắt đầu nhận em trai!

Phong Tử vừa nói vừa cắt xuống.

- Không cần, mau dừng tay. Tao biết sai rồi, sao này tao không dám nữa. Mau dừng tay lại. Tao biết sai rồi. Mày muốn thế nào, mày nói đi. Mày muốn tiền hay cái gì, chỉ cần mày bỏ qua cho tao, cái gì tao cũng nguyện ý làm!

Trịnh Thiếu Văn điên cuồng hô to lên.

- Thật sao? Tốt lắm, tao cho mày một cơ hội. Quỳ xuống dập đầu dập đầu một trăm cái, xin lỗi mẹ tao. Tự chửi mình là súc sinh, con chó đẻ. Biểu hiện tốt thì tao bỏ qua!

Phong Tử nói.

- Được được, tao dập đầu, tao nói xin lỗi!

Trịnh Thiếu Văn vội vàng nói, cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ chết mất.

- Hừ! Đồ bỏ đi!

Phong Tử sau đó đứng lên từ trên người hắn, Trịnh Thiếu Văn vội vàng thống khổ bò dậy, quỳ gối trước mặt Phong Tử. Hắn ta liều mạng dập đầu, trong miệng hô:

- Tôi là súc sinh, tôi không phải là người, tôi là chó đẻ... !

Lúc này, quản lý quán rượu mang theo an ninh chạy đến. Thấy Phong Tử đứng đó thì giật mình, lại còn đang dạy dỗ người. Quản lý để an ninh dừng lại, không cần động thủ.

Những an ninh kia lập tức biết ý đứng một bên. Mà lúc này đây, Hà Hồng Sinh cũng thấy được Trần quản lý, lập tức mừng rỡ.

- Trần Nhất Phàm, mau bắt bọn họ lại. Bọn súc sinh này giết người, mau báo cảnh sát!

Hà Hồng Sinh nhìn Trần quản lý kích động nói. Thật giống như thấy được cứu tinh.

Trần Nhất Phàm nhìn thoáng qua Hà Hồng Sinh, cũng không nói gì sao mà đi tới trước mặt Phong Tử, cung kính nói:

- Trịnh tổng, có gì phân phó?!

- Đứng đó chờ đi!

Phong Tử tùy ý phất tay.

- Vâng!

Trần Nhất Phàm lập tức ra hiệu cho an ninh đi đuổi người xem xung quanh đi, không để chuyện này truyền ra, người nào cũng không được báo cảnh sát. Hà Hồng Sinh bên cạnh nhìn ngây dại. Trần Nhất Phàm cung kính như vậy, gọi Phong Tử là Trịnh tổng. Đây là chuyện gì?

- Trần Nhất Phàm, ông làm cái gì vậy, không nghe lời tôi nói sao? Không muốn sống nữa à, một cái ngón tay của tập đoàn Hà thị tôi cũng có thể diệt sạch quán rượu nhỏ của ông!

Hà Hồng Sinh quát lớn.

Trần Nhất Phàm quay đầu lại nhìn Hà Hồng Sinh thản nhiên nói:

- Cảm ơn, hoan nghênh cậu tới diệt chúng ta!

- Ông... Hừ, ông chờ đó!

Hà Hồng Sinh nói xong đứng lên, chuẩn bị rời đi, nhưng Phong Tử cũng lạnh lùng nói:

- Mày đi một bước thử xem, tao đánh máy tàn phế liền!

Trong nháy mắt, Hà Hồng Sinh bị dọa dừng bức, quay đầu lại nhìn Phong Tử, nói:

- Mày muốn làm gì, tôi người thừa kế tương lai của tập đoàn Hà Thị, chọc tôi không có quả ngon để ăn đâu.

Ba ba ba bành bạch!

- A!

Trong nháy mắt, Phong Tử nắm cổ áo Hà Hồng Sinh, vùng mấy cái tát lên mặt hắn mới ngừng lại. Miệng Hà Hồng Sinh đầy máu, kêu thảm thiết không dứt.

- Địt mẹ mày, bản thân tao muốn nhìn xem làm sao cho tao không có quả ngon ăn!

Phong Tử trực tiếp đá vào bụng Hà Hồng Sinh. Đạp hắn ngã ra đất, rơi vào bên cạnh Trịnh Thiếu Văn, thiếu chút nữa đụng ngã Trịnh Thiếu Văn đang dập đầu.

Thấy khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của Trịnh Thiếu Văn Ở khoảng cách gần, cả người Hà Hồng Sinh run rẩy.

- Em trai, được chưa. Tao đã dập đầu một trăm cái rồi!

Trịnh Thiếu Văn nhìn Phong Tử nói, hắn ta sắp kiên trì không được, trên mặt đất đều là máu, cơ hồ sắp chết.

- Hừ! Có thể!

Phong Tử nói, đưa tay lấy chủy thủy trong tay Tần Thiên trong rồi đi tới, trực tiếp cắt đứt gân tay chân của hắn. Hà Hồng Sinh ở bên cạnh nhìn thấy một màn tàn nhẫn như thế bị hù đến ngất đi.

- Trần Nhất Phàm, ném chúng ra ngoài, ném xa xa một chút!

Phong Tử ra lệnh. Trần Nhất Phàm gật đầu, gọi an ninh đi vào mang người bị thương ra ngoài. Sau đó cho người vào dọn dẹp sạch sẽ.

Phong Tử đặt mông ngồi trên ghế, lấy ra một điếu thuốc rồi mạnh mẽ hít một hơi thật dài, giống như đang phát tiết. Ngón tay cầm điếu thuốc cũng khẽ run rẩy, Tần Thiên kế bên thấy thế cũng không biết nói gì cho phải.

- Đã qua rồi!

Tần Thiên vỗ vỗ bả vai hắn nói.

- Còn không có, đây chỉ mới bắt đầu. Dám làm chuyện có lỗi với mẹ tao, tao sẽ tiêu diệt cả Trịnh gia!

Phong Tử lạnh lùng nói, nỗi đau này trong lòng Tần Thiên không cách nào hiểu được.

Tần Thiên không nói gì. Hắn kéo Triệu Chỉ Vân ngồi xuống.

- Đói bụng không, trước ăn cái gì đã!

Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân nói, nàng gật đầu, sau đó bắt đầu ăn.

- Phục vụ, mang một két bia lên đây!

Tần Thiên nói với phục vụ. Người kia tức bưng lên một kết bia. Tần Thiên lấy ra hai chai, trực tiếp dùng ngón tay mở nắp. Một đưa cho Phong Tử, một chai cho mình.

- Tới, Phong Tử, đừng suy nghĩ nhiều quá, uống đi!

Tần Thiên nói. Phong Tử gật đầu, cùng Tần Thiên cụng một cái. Sau đấy trực tiếp một hơi uống đến đáy, Tần Thiên cũng như thế.

- Anh rễ, em cũng muốn!

Triệu Chỉ Vân nói.

- Được, uống chung!

Tần Thiên lần nữa mở ra ba chai, ba người hô lớn. Có rượu vào, không khí lạnh như băng lúc trước hòa hoãn không ít, dần dần khôi phục bình thường.

Ba người uống một hồi, uống xong một két bia. Phong Tử lại kêu thêm một lên két mới rồi ba người tiếp tục uống.

- Nấc... Anh rễ, sao anh biến thành hai rồi!

Triệu Chỉ Vân say vù vù nói. Tiểu nha đầu này cũng uống bốn năm chai, đã say rồi. Tần Thiên và Phong Tử đều là lão quỷ tửu thì không có gì, uống bia căn bản không say. Nhất là Tần Thiên, kể từ sau khi tu luyện thì hoàn toàn miễn dịch đối với rượu cồn.

- Được rồi, em uống say, anh đưa em về trước!

Tần Thiên nói, đưa tay lấy chai bia trên tay Triệu Chỉ Vân ra

- Phong Tử, tao đưa cô ấy trở về trước!

Tần Thiên nói với Phong Tử.

- Được, hai người chơi vui vẻ!

Phong Tử lộ ra vẻ mặt tà ác nói.

- Mày điên à, não nghĩ cái gì đâu không!

Tần Thiên khinh bỉ nhìn Phong Tử, sau đó đỡ Triệu Chỉ Vân ra ngoài. Phong Tử hắc hắc bật cười phía sau. ...

Bình Luận (0)
Comment