-
- Anh rễ, em còn muốn uống, em còn muốn!
Về đến nhà, Triệu Chỉ Vân nắm tay Tần Thiên hô to, cả người cũng quấn trên người Tần Thiên, trước ngực mềm mại vẫn luôn cạ vào người khiến Tần Thiên nổi lên lửa dục.
- Em đi nhanh nào!
Tần Thiên vội vàng đỡ Triệu Chỉ Vân vào phòng, định ném nàng lên giường, nhưng Triệu Chỉ Vân không buông tay, hai tay gắt gao ôm lấy cổ hắn, miệng không tự chủ được hôn lên trên mặt, trên cổ Tần Thiên.
- Đậu* m*, tiểu nha đầu này rốt cuộc uống rượu hay uống thuốc kích dục thế!
Tần Thiên kinh hãi, lập tức dùng sức đẩy ra, muốn tách khỏi Triệu Chỉ Vân. Nhưng hai chân nàng gắt gao quấn quanh eo hắn, mật địa phía dưới không ngừng cọ vào đại sát khí của Tần Thiên. Vốn Tần Thiên đã sắp không chịu nổi, bị Triệu Chỉ Vân làm như vậy, phía dưới lại càng ngóc đầu lên rồi.
- Trời má, chẳng lẽ thật muốn anh đẩy ngã em!
Tần Thiên buồn bực nói, Triệu Chỉ Vân trong ngực cực kỳ thơm, lại cực kỳ mềm mại. Nếu đổi lại là nữ nhân khác Tần Thiên thì hắn đã sớm đẩy ngã rồi. Nhưng đây là Triệu Chỉ Vân, em gái của Triệu Chỉ Nhược đấy. Tần Thiên cho dù cầm thú cũng không thể làm loạn.
- Em ngủ thật ngon nhé, tiểu nha đầu!
Tần Thiên một chưởng vỗ vào sau cổ Triệu Chỉ Vân, khiến nàng hôn mê bất tỉnh, hắn vội vàng đẩy Triệu Chỉ Vân ra rồi đứng lên.
- Ôi trời, thiếu chút nữa không nhịn được rồi!
Tần Thiên nhìn tiểu Tần thiên ngẩng cao đầu phía dưới, đưa tay ôm Triệu Chỉ Vân, đắp kín mền cho nàng. Sau đó vội vàng ra ngoài.
- Tần Thiên!
Tần Thiên mới vừa đi ra thì Triệu Nhã Chi trong gian phòng bên cạnh đã đi ra. Nàng ấy thấy được phía dưới Tần Thiên nổi lên một túp lều lớn thì không khỏi đỏ mặt.
Tần Thiên thấy Triệu Nhã Chi, nhất thời mừng rỡ.
- Hì hì, Triệu di, em tỉnh ngủ rồi à, ngủ ngon không?
Tần Thiên đi tới trước mặt Triệu Nhã Chi, ôm nàng rồi đưa tay sờ mó ngực nàng.
- Sắc lang, lại muốn chuyện kia, vừa rồi làm gì ở trong phòng đó?
Triệu Nhã Chi chất vấn.
- Không có làm gì, anh đưa Chỉ Vân trở về ngủ, nàng uống rượu say. Triệu di, anh xem em giống như ngủ không ngon, chúng ta đi ngủ thôi!
Tần Thiên vừa nói vừa ôm lấy Triệu Nhã Chi, đi vào phòng.
- Sắc lang, gấp gáp như vậy!
Triệu Nhã Chi mắc cở đỏ mặt mắng, nhưng thật ra rất vui. Nàng cũng muốn rồi, không nhịn được ôm cổ Tần Thiên, môi anh đào hôn lên đôi môi hắn. Hai người kịch liệt hôn môi, song song ngã xuống giường... ...
Xế chiều, Tần Thiên ở trong không gian giới chỉ cùng Thiên Hà tu luyện, mãi cho đến gần năm giờ mới ra ngoài cùng Triệu Chỉ Vân đi đón Hàn Thi Vũ tan học.
- Anh rễ, buổi trưa em uống say anh có lén cởi quần áo em nhìn hay không?
Triệu Chỉ Vân kéo tay Tần Thiên hỏi.
- ... Làm sao có thể, anh là loại người này à!
Tần Thiên vừa nghe, đầu đổ mồ hôi lạnh. Người ta chạy trốn cô còn không kịp, ở đó mà cởi đồ.
- Huhu... Anh rễ anh thật đáng ghét, nhân gia xinh đẹp như vậy. Tại sao anh có thể rời khỏi chứ, thiệt là!
Triệu Chỉ Vân bỉu môi bất mãn, Tần Thiên hết chỗ nói. Cô nàng này có tư tưởng gì vậy, người ta không cỡi quần áo của nàng, nàng lại mất hứng.
- Anh rễ, thật ra thì ngực em và chị em đều lớn như nhau. Tại sao anh không thích. Nếu anh sợ chị em biết thì chúng ta có thể lén làm. Em sẽ không nói cho chị biết đâu.
Triệu Chỉ Vân dụ, cố ý kéo cổ áo xuống, lộ ra hai vú tuyết trắng.
- Mịa. Sao đàn bà nào cũng sẽ có một chiêu này chứ. Đậu má nó!
Tần Thiên nhìn động tác của Triệu Chỉ Vân, hắn nhớ hình như trong những nữ nhân của mình, có mấy người cũng dùng chiêu này hấp dẫn mình.
Đang lúc Tần Thiên nghĩ nói chuyện thì ba chiếc xe xa hoa đột nhiên dừng trước mặt hắn. Hai chiếc xe trước sau mở cửa ra, một đám người mặc đồ đen mang kính đen bước xuống, trong tay mỗi người đều cầm theo gậy gộc.
Tần Thiên còn đang nghi hoặc, lúc này, chiếc xe ở giữa mở cửa ra. Một nam tử đẹp trai đi xuống. Tần Thiên thấy thế thì đã biết. Đây chẳng phải Lưu Tinh mà lần trước bị cường bạo lỗ đi sao. Hắn ta cười lạnh nhìn Tần Thiên, .
- Di! Anh không phải lần trước bị bạo lỗ đít sao, lỗ đít của tên ngu ngốc anh vẫn tốt chứ?!
Triệu Chỉ Vân kinh ngạc chỉ vào Lưu Tinh hỏi, nghe thế mặt Lưu Tinh liền đen lại, Tần Thiên thì phá lên cười.
- Hừ! Tần Thiên, mày nhất định phải chết. Mau giao Văn Văn ra đây. Nếu không hôm nay mày sẽ phải nằm ở chỗ này, vĩnh viễn không thể đứng lên!
Lưu Tinh cả giận quát. Lời vừa ra, những hộ vệ xung quanh làm một bộ dáng hung ác.
- Thật không tốt, Văn Văn không có ở chỗ tao. Không có cách nào đưa mày được!
Tần Thiên làm ra một bộ ta không biết.
- Nói nhảm, Văn Văn rõ ràng bị mày mang đi. Bảo vệ khu vui chơi An Đô đã nói với tao. Mày đừng chống chế. Tao cho mày biết, mày nếu không giao Văn Văn ra thì đợi chết đi.
Lưu Tinh hung hăng nói, lửa giận đối Tần Thiên đã không cách nào áp chế. Chỉ cần biết Đồng Văn Văn ở đâu thì hắn lập tức đánh Tần Thiên tàn phế, rửa sạch sỉ nhục lần trước.
- Không sai, tao dẫn cô ấy đi, nhưng sau đó hai chúng ta đã chia tay.
Tần Thiên trả lời.
- Không thể nào, Văn Văn một mình có thể đi đâu được, nhất định là mày dấu cô ấy, Tần Thiên, tao cho mày biết, nếu mày không giao Văn Văn ra thì đừng trách tao không khách khí.
Lưu Tinh uy hiếp.
- Tao muốn nhìn xem mày không khách khí ra sao!
Tần Thiên cười lạnh.
Hắn thật không để đám người trước mặt vào mắt, tới một người đánh một người.
- Hừ! Tần Thiên, tao biết mày có chút công phu, nhưng những tất cả hộ vệ này đều là lính đặc chủng giải ngũ, tao khuyên mày không nên tự tìm chết, biết điều thì giao Văn Văn ra để tránh khỏi nổi khổ da thịt!
Lưu Tinh nói, hắn biết Tần Thiên có võ nhưng hắn tự tin, hôm nay toàn bộ hộ vệ đều là tinh anh, cho nên hắn không sợ Tần Thiên.
- Mày cứ nhào vô thử rồi biết, nói nhiều thế, mày sợ?!
Tần Thiên khiêu khích.
- Mẹ mày, cho mày mặt mũi còn không biết điều, nếu mày muốn chết vậy đừng trách tao, người đâu hung hăng đánh nó, đánh khi nào nó quỳ xuống van xin mới thôi, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm!
Lưu Tinh ra lệnh, những hộ vệ ứng tiếng rồi lao đến Tần Thiên.
- Em đi qua một bên, để anh giải quyết đám này!
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân bên cạnh nói.
- Không anh rễ, em cũng muốn đánh lộn!
Triệu Chỉ Vân vừa nói đã vọt tới một tên hộ vệ, còn gấp gáp hơn cả Tần Thiên.
Tần Thiên thấy cô em vợ muốn đánh, cũng không thể làm gì, tùy ý nàng chơi đùa.
Giờ phút này, hai hộ vệ cầm côn đập qua Tần Thiên, Lưu Tinh thấy Tần Thiên bị quần đấu, rất đắc ý, lấy ra điếu thuốc bắt đầu châm lửa, như đang ngồi xem tuồng.
- Đám bỏ đi, để tao xử tụi mày!
Tần Thiên thấy thế trực tiếp đưa tay bắt được hai cây côn, điều này khiến cho hai tên kia u mê, lực đạo rất lớn mà Tần Thiên lại dùng tay không bắt côn, tay hắn làm bằng sắt à.
- Ngớ người làm éo gì thế!
Tần Thiên hét lớn, sau đó thu tay, cây côn bị hắn đoạt lấy rồi xoay tay vung ra, hai cây côn phân biệt đập vào bả vai hai tên hộ vệ.