-
Tạp sát!
Tiếng xương vỡ vụn vang lên, xương bả vai hai hộ vệ bị Tần Thiên đánh nát, hai người ngã trên mặt đất kêu thảm, Lưu Tinh đang nhàn nhã châm thuốc thấy Tần Thiên mạnh thế cũng giật mình, thiếu chút nữa đánh rơi điếu thuốc.
- Mau... Các anh tới đánh chết hắn!
Lưu Tinh vội vàng ra lệnh cho đám hộ vệ không xông lên bên cạnh, họ lập tức lao đến Tần Thiên, tay cầm côn đập tới.
Tần Thiên cũng không tránh, tùy ý côn đập trên người của mình,
- Ngu ngốc, xem mày có chết hay không!
Lưu Tinh thấy Tần Thiên không né chỉ đứng yên tại chổ chờ chết thì mừng rỡ, nhưng hắn còn không kịp cười lên thì sắc mặt đã lộ vẻ hoảng sợ.
- Chỉ có chút khí lực này, tụi mày chưa ăn cơm à?!
Tần Thiên cười cười hỏi, cả đám thấy Tần Thiên vẫn như thường thì không khỏi ngây ngốc.
- Đánh xong rồi thì đến lượt tao!
Tần Thiên vung tay, thanh côn trong tay đập xuống bọn họ. Trong nháy mắt này bốn năm tên hộ vệ té trên đất, hoặc tay bị đánh gãy, hoặc bị bể đầu chảy máu, máu tươi chảy ròng.
Mà Triệu Chỉ Vân cũng rất hung ác, hạ thủ không nhẹ hơn Tần Thiên, hai hộ vệ vây công nàng vốn chỉ rằng cô gái này dễ khi dễ, không để trong lòng, kết quả toàn bộ tứ chi bị nàng chặt đứt té trên đất, muốn động cũng không được.
Thoáng cái, mười mấy hộ vệ Lưu Tinh mang tới cũng chỉ còn lại hai ba người, bọn hắn đứng cạnh Lưu Tinh cũng không dám tiến lên, đây còn là người hả, sao lại mạnh như vậy, mà cô bé kia cũng thế, sao có thể?
- Tụi mày đứng đây làm gì, mau xông lên đánh chết hắn.
Lưu Tinh hoảng sợ hô to, hắn thấy tình cảnh không ổn, chuẩn bị tìm cơ hội rời đi.
Ba tên hộ vệ còn lại cũng đã hoảng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng hét lớn một tiếng xoay người bỏ chạy, dọa Tần Thiên kêu to một tiếng, vốn hắn cho rằng ba người này sẽ xông tới nên hắn đã chuẩn bị tinh thần đánh nhau, kết quả lại ngược lại.
- Chán thế, bổn tiểu thư còn chưa chơi đã này!
Triệu Chỉ Vân bỉu môi, khó chịu nói.
- Mẹ nó, cầm tiền lão tử mà dám chạy, đừng để cho lão tử tìm được tụi mày, hừ!
Lưu Tinh nhìn ba tên chạy trốn, cả giận quát.
- Trước khi đánh chết bọn chúng thì mày tự cầu nguyện cho mình đi thì hơn!
Tần Thiên đi tới trước mặt Lưu Tinh, cười cười nhìn hắn, Lưu Tinh trở nên kinh hoảng.
- Đúng vậy, anh muốn chết như thế nào, bị đánh chết, hay bị đánh cho tàn phế mất máu nhiều quá rồi chết?
Triệu Chỉ Vân hỏi, Lưu Tinh vừa nghe thiếu chút nữa hôn mê.
- Tần Thiên... Mày... Mày không nên làm loạn, đây là xã hội pháp trị, giết người thì đền mạng, ngàn vạn không nên làm loạn, nếu mày giết tao, cha tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, cha tao quen người trong cục công an, ngươi tốt nhất không nên đụng tao, nếu không mày sẽ phải hối hận.
Lưu Tinh chết đến nơi mà vẫn còn dám uy hiếp Tần Thiên.
Tần Thiên bình sinh ghét nhất người uy hiếp mình, ngươi càng uy hiếp hắn, hắn lại cho ngươi chết càng khó coi.
- Ui, có người quen trong cục công an, làm tao sợ muốn chết, vậy mày gọi bọn họ tới bắt tao đi.
Tần Thiên cầm côn nhè nhẹ vỗ trên mặt Lưu Tinh, sát khí tiết ra ngoài, hù hắn té quỵ trên đất.
- Tần Thiên... Hiểu lầm... hiểu lầm thôi, tôi không dám nữa, cậu là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, bỏ qua cho tôi đi, tôi không dám nữa!
Lưu Tinh quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch nói.
Tần Thiên không ngờ thằng này không có cốt khí như thế, chỉ hù tí đã quỳ xuống, làm cho hắn mất hứng.
- Quỳ xuống dập đầu 10 cái thì tao sẽ suy nghĩ bỏ qua cho mày!
Tần Thiên nói.
- Vâng, tôi dập đầu đây!
Lưu Tinh nói xong nhanh chóng dập đầu mười cái, dập đầu mạnh đến nỗi trên trán cũng đã chảy máu.
- Cút đi, tiểu nha đầu, chúng ta đi thôi!
Tần Thiên vô cùng chán ghét nhìn Lưu Tinh quỳ trước mặt, trực tiếp ném côn, kéo Triệu Chỉ Vân xoay người rời đi.
Giờ phút này, trong mắt Lưu Tinh quỳ trên đất hiện lên vẻ âm tàn, đưa tay vào túi áo lấy ra một khẩu súng, khẩu súng này do hắn sai người mua ở chợ đen, dù nó không có lực sát thương như súng máy trên chiến trường nhưng vẫn có thể giết người, dùng để phòng thân.
Vốn hắn không có ý định lấy khẩu súng ra, nếu để cảnh sát biết hắn dấu vũ khí nóng thì sẽ bị bắt ngồi tù, nhưng hiện tại hắn không có biện pháp gì đối phó Tần Thiên, lại bị Tần Thiên nhục nhã, không giết Tần Thiên thật không thể giải hận.
- Tần Thiên, mày chết đi!
Lưu Tinh đứng lên chỉa súng vào lưng Tần Thiên, bóp cò, hành động này của hắn quá nhanh, nhanh đến mức Tần Thiên cũng không kịp phản ứng.
- Phanh!
- A!
Tiếng súng cùng tiếng hét thảm đồng thời vang lên, hai người Tần Thiên quay đầu nhìn lại thì thấy Lưu Tinh quỳ trên mặt đất, tay trái đang nắm tay phải, tay phải của hắn giờ máu thịt be bét, máu chảy đầm đìa.
Lưu Tinh làm sao cũng không ngờ lần đầu tiên thử súng lại bị tạc nòng, nổ tay hắn máu thịt be bét.
- Anh rễ, hắn vừa làm gì à?!
Triệu Chỉ Vân hỏi Tần Thiên.
- Không biết, có thể hắn tự làm nổ tay mình để chuộc tội, đi thôi, chúng ta không cần để ý tên ngu ngốc này, tự mình hại mình rồi kêu người khác vây xem, thật nhàm chán!
Tần Thiên nói rồi kéo Triệu Chỉ Vân rời đi.
Lưu Tinh nghe Tần Thiên nói thế nghẹn gần chết, trong lòng mắng to mày mới là đồ ngu, lão tử đâu có ngu như vậy, lão tử muốn giết mày thôi.
Thời gian lớp chính trị tan, Tần Thiên dẫn Triệu Chỉ Vân đến trường học, đám nam học sinh nhìn thấy Triệu Chỉ Vân xinh đẹp còn có cặp bưởi như ẩn như hiện dán chặc trên cánh tay Tần Thiên không khỏi ghen tỵ, họ nhìn chăm chú vào hai vú của Triệu Chỉ Vân mà nuốt từng ngụm nước bọt, Triệu Chỉ Vân lại càng phong tao vứt ra mấy cái mị nhãn cho đám người, làm bọn họ thét chói tai, mọi người căm tức nhìn chằm chằm Tần Thiên, ánh mắt kia như hận không thể giết chết Tần Thiên để thế chổ hắn.
- Hì hì, anh rễ, những người đó thật háo sắc, giống anh ghê!
Triệu Chỉ Vân cười nói.
- Hừ! Anh không hèn mọn như vậy, anh cao cấp hơn bọn họ nhiều, không nên đánh đồng anh với đám hạ cấp này, quá mất mặt!
Tần Thiên rất nghiêm túc dạy dỗ Triệu Chỉ Vân, mình tuy háo sắc nhưng tất cả đều dựa trên thực lực.
- Đúng, anh háo sắc hơn bọn họ, anh là cầm thú ra vẻ đạo mạo!
Triệu Chỉ Vân đồng ý.
- ...
Tần Thiên bó tay
Rất nhanh, hai người đã đi đến khu mỹ thuật tạo hình, chuẩn bị đi vào tìm Hàn Thi Vũ, nhưng đã thấy Hàn Thi Vũ từ cửa đi ra, trên mặt có chút không vui.
- Thi Vũ, em đừng đi nhanh như vậy chứ, chờ anh một chú!
Phía sau Hàn Thi Vũ, một nam sinh tuổi khoảng như Tần Thiên đuổi tới, cu cậu mặc một thân áo sơ mi với một cái quần màu đen, mang mắt kiếng không có tròng, đầu tóc bới cao, nhìn qua rất thời thượng.
- Lưu kỳ, anh không nên đi theo tôi nữa, tôi sẽ không ước hẹn với anh đâu, tôi có bạn trai rồi, anh cách tôi ra một chút!
Hàn Thi Vũ dừng lại, tức giận nói với nam tử phía sau.
- Thi Vũ, em không nên tức giận, anh không tin em đã có bạn trai, em chỉ lấy cớ thôi, đúng không?
Lưu kỳ cười nói, vươn tay ra muốn nắm tay Hàn Thi Vũ, nhưng lại bị Hàn Thi Vũ tránh được.