-
- Được rồi, chúng ta đi thôi, thật nhàm chán!
Tần Thiên nói ròi mang hai nàng rời đi, Lưu Kỳ đứng phía sau nhìn ba người, tức nghiến răng nghiến lợi, vốn hắn nghĩ tới đây thu Hàn Thi Vũ vào tay, nhưng lại bị Tần Thiên nhục nhã.
- Mẹ nó, mày chờ đó, không giáo huấn mày thì tao không phải Lưu Kỳ!
Lưu Kỳ tức giận lấy điện thoại ra gọi.
Ba người Tần Thiên rất nhanh ra khỏi trường học.
- Anh rễ, em không muốn về nhà ăn cơm, chúng ta đi ăn đồ nướng đi, thật lâu không ăn đồ nướng rồi, them quá!
Triệu Chỉ Vân lên tiếng.
- Đúng vậy, em cũng muốn ăn đồ nướng, chúng ta đi thành Đông ăn đồ nướng đi.
Hàn Thi Vũ cao hứng nói, vừa nhắc tới, trong miệng đã chảy nước miếng.
- Cũng được, để anh gọi nói cho các nàng ở nhà rằng chúng ta không về.
Tần Thiên nói xong lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Du.
- Tần Thiên!
Lúc này, phía sau vang lên âm thanh quen thuộc, Tần Thiên quay đầu lại thì thấy Phạm Kiến đang chạy tới, bàn tử chết bầm này hơn nửa tháng không thấy, lại mập hơn trước nhiều.
- Phạm Kiến, cậu ăn nhiều lắm sao mà lại mập lên rồi.
Tần Thiên thấy Phạm Kiến có chút giật mình, con hàng này mỗi bước đi khiến thịt nhún nhảy theo, quá mập rồi.
- Nào có, thon thả hơn nhiều rồi đó, lâu như vậy không thấy cậu lên lớp nha, bình thường ở nơi nào?
Phạm Kiến hỏi, từ lần nằm viện trước đến giờ đã hơn nửa tháng, hắn mới nhìn thấy Tần Thiên.
- Không có, trong nhà có chút chuyện, còn cậu, gần đây thế nào, tiểu hộ sĩ thì sao?!
Tần Thiên nhớ lần trước Phạm Kiến trong bệnh viện đang cưa cẩm hộ sĩ, nên hỏi.
Vừa nhắc tới tiểu hộ sĩ, thần sắc Phạm Kiến lại ảm đạm xuống, thở dài một hơi nói:
- Ai, đừng nói nữa, chia tay rồi.
- Chia tay? Chuyện gì xảy ra?!
Tần Thiên nghi ngờ hỏi.
- Nhà cô ấy chê nhà tôi nghèo, cha nàng giới thiệu một phú nhị đại cho nàng
Phạm Kiến buồn rầu nói.
- Thế tiểu hộ sĩ nghĩ như thế nào? Nàng cũng muốn chia tay hả?
Tần Thiên hỏi.
- Không có, là tôi, cô ấy muốn cùng ta ở chung một chỗ, nhưng tôi không xứng với cô ấy.
Phạm Kiến nói.
- Đ*, Phạm Kiến, cậu thật đúng ngu hết chổ chứa, cô bé nhà người ta nguyện ý đi theo cậu mà cậu còn từ chối, quá ngu rồi.
Tần Thiên hơi tức giận nói.
- Tôi cũng vậy nghĩ, nhưng tôi một nghèo hai trắng, làm sao cho cô ấy tương lai.
Vẻ mặt Phạm Kiến bất đắc dĩ nói.
- Con mẹ-, cậu sẽ thế này quài à, hiện tại không có tiền không có nghĩa sau này cũng không, cậu thật không có chí khí, cậu để tôi quá thất vọng, hãy nghe tôi, mang nàng về đi, chậm sẽ không còn kịp mất.
Tần Thiên khuyên.
Phạm Kiến bị Tần Thiên dạy dỗ thông suốt, lúc này mới nghĩ mình hiện tại nghèo không có nghĩa sau này cũng nghèo, nhất định phải mang nàng trở về.
- Tần Thiên, cậu nói rất đúng, ngày mai tôi sẽ đi tìm cô ấy!
Phạm Kiến nhìn Tần Thiên tự tin nói.
- Như vậy mới đúng, chúng ta chuẩn bị đi đông môn khẩu ăn đồ nướng, cùng đi chứ, uống hai chai rồi về!
Tần Thiên hỏi Phạm Kiến, cu cậu tự nhiên đáp ứng, con hàng này tham ăn vô cùng, vừa nghe ăn ánh mắt hắn đã lập tức sáng lên.
Bốn người đi bộ đi tới đông môn khẩu, giờ này là giờ tan việc, rất nhiều người đi lại trên đường, nên mọi người đành đi bộ, dù sao đông môn khẩu cách đây cũng không xa, chỉ cách mấy con phố.
- Má ơi, thật sự là sinh đôi!
Trên đường, Phạm Kiến thấy Triệu Chỉ Vân giống y chang Triệu Chỉ Nhược thì kinh ngạc kêu to.
- Làm sao, Tiểu Bàn tử, không tin à, chúng ta có thể nghiệm chứng một chút, em và chị mình có một chỗ không giống nhau, em đánh người, anh để cho em đánh một chút sẽ biết chị em em khác nhau liền hà.
Triệu Chỉ Vân giơ quả đấm nghịch ngợm nhìn Phạm Kiến nói.
- Thôi, không cần chứng minh đi, anh tin là được!
Phạm Kiến vội đáp nhưng lại thầm nghĩ phương pháp nhận biết chó má gì, rõ ràng muốn đánh mình đây mà.
- Không sao đâu, em sẽ nhẹ tay, sẽ không đau!
Triệu Chỉ Vân thấy Phạm Kiến sợ hãi, lập tức nói, vừa nói vừa giơ quả đấm đánh qua Phạm Kiến, hù Phạm Kiến vội tránh.
- Anh đừng chạy, đứng lại để cho em đánh một trận đi.
Triệu Chỉ Vân đuổi theo.
- Được rồi, Chỉ Vân không nên nháo loạn!
Tần Thiên kéo Triệu Chỉ Vân lại.
Bốn người rất nhanh đã đến quán đồ nướng, lúc này quán đã bắt đầu buôn bán, rất nhiều học sinh ở đây, lão bản loay hoay làm việc đưa món ăn cho mọi người, bốn người tìm vị trí ngồi xuống, lão bản liền đi tới.
- Bốn vị muốn ăn gì?!
Lão hỏi.
- Em muốn ăn cánh gà nướng, còn xiên thịt dê nữa!
Triệu Chỉ Vân nói.
- Em cũng vậy, còn thêm cà nướng, cá nữa!
Hàn Thi Vũ cũng gấp gáp gọi món.
- Tôi muốn thịt dê với cánh gà, còn rau củ nướng!
Phạm Kiến cũng gọi.
- Vậy mang lên 10 phần cánh gà nướng, một con cá, ba trái cà, ba mươi xiên thịt dê, năm phân rau củ nướng, một két bia, tạm thời như vậy, nếu cần gì bọn tôi sẽ gọi thêm.
Tần Thiên nói.
- Tốt, không thành vấn đề, các cậu chờ chút, rất nhanh sẽ có!
Lão bản ghi chép lại rồi rời đi. Chỉ chốc lát, bia ướp lạnh được đưa lên, Triệu Chỉ Vân đề nghị chơi xúc xắc, cho nên bảo cho lão bản cầm tới cái chén nhỏ.
- Chúng ta lắc tính điểm đi, thua phạt một ly bia, như thế nào?!
Tần Thiên hỏi, ba người gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.
- Ok, để anh bắt đầu trước!
Tần Thiên nói xong lắc xúc xắc, ba viên lần lượt là 1-2-4.
- 7 điểm!
Tần Thiên cười, sau đó đến phiên Triệu Chỉ Vân.
- Mười hai!
Triệu Chỉ Vân thoáng cái lắc được 12 điểm.
- Cậu lắc cao thế!
Hàn Thi Vũ hơi run nhìn xúc xắc trong tay, cuối cùng cũng thả xuống chén, 14 điểm.
- Đến tôi, xem đây, haha 16,16 đấy!
Phạm Kiến nói xong cười cười nhìn Tần Thiên, ý tứ rõ ràng muốn để cho Tần Thiên uống.
- Con mẹ nó, Phạm Kiến, cậu dám trêu tôi!
Tần Thiên nhăn nhó quát, còn Phạm Kiến rất đắc ý.
- Hừ! Tôi không tin mình cứ thua, tới lượt tôi!
Tần Thiên cau mày, bắt đầu lắc xúc xắc.
- Mẹ kiếp, không phải phải vậy!
Tần Thiên cắn răng nói.
- Uống đi!
Phạm Kiến lập tức nói.
- Tôi cũng không tin, lắc tiếp nào!!
- Tới lượt em.
Hai nàng đồng thời nói.
- Con mẹ nó, ba người ác thế, liên hợp lại muốn chuốc say ta à, muốn ta uống chết sao!
Tần Thiên căm phẫn nói.
- Hìhì, anh rễ, có chơi thì có chịu nha.
- Anh mau lắc đi, Phạm Kiến, chuẩn bị rót bia!
Hàn Thi Vũ nói với Phạm Kiến, Phạm Kiến lập tức làm theo, ba người cũng cho rằng Tần Thiên sẽ thua thua nữa.
- Tốt, xem anh trổ tài thần bài đây!
Haha 7-5-5!
- Ngại quá, lượt này anh thắng, ba người uống đi!
Tần Thiên nhìn ba người đắc ý nói.
- Móa, không phải chứ!
Tay Phạm Kiến đang rót bia không khỏi dừng lại chửi một câu.
- Anh rễ, có phải anh ăn gian!
- Chắc chắn là vậy!
Hai nàng khó chịu nói.
- Ăn gian gì chứ, thua là thua, mau uống đi!
Tần Thiên phá lên cười, ba người bất đắc dĩ đành phải uống một ly.
- Hừ! Lại lắc!
Triệu Chỉ Vân không phục, vốn muốn để Tần Thiên bị phạt, nãy giờ uống mới lấy lượt mà ba người đã thua, không phục a.