-
Tần Thiên nhìn bộ dáng của Phạm Kiến thì phủi tay, bảo hắn bình tĩnh, không cần sợ hãi.
- Tiểu phạm, con cũng không nên trách bá mẫu. Bà ta chính là người như vậy, sợ nghèo. Con cũng không cần để trong lòng, dù sao chúng ta đều hi vọng con gái mình có thể gả cho một người tốt con phải hiểu!
Triệu Tân Hoa cười nói.
- Dạ, con biết!
Phạm Kiến cười nói, rất khẩn trương, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Hà Tiểu Liên rất nhanh đi ra, miệng cười toe toét, bà mới vừa mở gói quà ra nhìn đồ bên trong. Đều là đồ tốt hàng thật giá thật, không phải gạt người. Xem ra Phạm Kiến thật là có tiền người.
- Kia... Tiểu huynh đệ, không nên đứng đó, mau ngồi đi!
Hà Tiểu Liên nói với Tần Thiên bên cạnh, Tần Thiên đổi một thân tây trang giả làm quản gia cho Phạm Kiến, nhìn qua cực kỳ đẹp trai. Hà Tiểu Liên nhìn đã thích. Trong lòng bà ta thầm nghĩ, nếu Phạm Kiến đẹp trai như vậy, lại có tiền thì càng tốt. Đáng tiếc không có, nhưng mà có tiền là được.
- Cảm ơn, không cần. Tôi là quản gia của thiếu gia, tôi đứng bên cạnh thiếu gia là được!
Tần Thiên rất khách khí nói.
Hà Tiểu Liên vừa nghe lại càng cao hứng. Tên này còn có quản gia đi theo, khó lường nha.
- Tới, cha, mẹ, Phạm Kiến. Mọi người uống trà!
Tiểu Mỹ đi ra mời, rót cho ba người mỗi người một chén trà. Sau đó rót một chén đưa cho Tần Thiên.
- Tiểu phạm, lần trước a di không đúng. Con chớ để trong lòng. Ngày đó sau khi, dì vẫn luôn hối hận về hành vi của mình. Muốn tìm con cũng không có mặt mũi gì đi tìm. Vì thế dì vẫn đợi ở đây, trong lòng lo lắng bất an, ăn không ngon ngủ không yên. Hi vọng con có thể tha thứ sai lầm của a di. A di thề sau này bảo đảm sẽ không quấy nhiễu các con nữa!
Hà Tiểu Liên nhìn Phạm Kiến, hồ ngôn loạn ngữ, thậm chí quên luôn việc tối qua mình bán Tiểu Mỹ cho Vương Phàm.
Phạm Kiến biết nhưng không có đâm thủng.
- Nào có. A di làm như vậy rất đúng. Dù sao dì cũng muốn tốt cho Tiểu Mỹ, con hiểu được!
Phạm Kiến cười đáp, Hà Tiểu Liên nghe xong rất vui.
- Đúng rồi Tiểu phạm, nhà con làm cái gì? Lúc trước không phải con nói cha mẹ con là công nhân bình thường. Sao bây giờ... !
Hà Tiểu Liên nhìn Phạm Kiến nghi ngờ hỏi. Phạm Kiến thay đổi nhanh quá làm bà nhất thời không thể thích ứng.
- Cái này... !
Phạm Kiến bị Hà Tiểu Liên hỏi như vậy, không biết trả lời thế nào thì vội vàng nhìn về Tần Thiên.
Tần Thiên lập tức đứng dậy, nhìn Hà Tiểu Liên nói:
- Xin lỗi, thân phận của thiếu gia tương đối đặc thù, cho nên không thể nói cho ngài biết, để tránh cho ngài rước lấy phiền toái. Thiếu gia không muốn để người ta biết thân phận của hắn cho nên mới điệu thấp. Những thứ lúc trước cũng vì thân phận giả của thiếu gia mà tạo ra cuộc sống nghèo khổ. Muốn biết thân phận thiếu gia thì Tiểu Mỹ phải gia nhập vào gia tộc mới có thể biết được. Bây giờ vẫn là giai đoạn giữ bí mật, hi vọng ngài hiểu.
- Hiểu, hiểu!
Hà Tiểu Liên nghe thế gật đầu lia lịa, trong lòng thầm nghĩ, xem ra hiện tại người có tiền đều thích sống thấp, mình thiếu chút nữa để mất một con cá lớn.
Cha Tiểu Mỹ thì im lặng nhìn, đôi mắt quét hai cái trên người Tần Thiên, không biết có ý gì.
Hàn huyên một hồi thì sắc trời đã tối, đã đến giờ ăn cơm tối.
- Cái kia, tiểu Phạm, con và Tiểu Mỹ trò chuyện đi. Ha ha. Dì đi nấu cơm cho các con!
Hà Tiểu Liên nói.
- Không cần đâu dì. Con đã đặt phòng ở nhà hàng Tinh Quang. Chúng ta đến đó ăn đi!
Phạm Kiến nói, Tần Thiên đã chuẩn bị xong từ trước.
- Nhà hàng Tinh Quang!!!
Hà Tiểu Liên nghe xong ngây người, nhà hàng bốn sao đấy. Cả đời này bà đi vào nhà hàng tốt nhất cũng chỉ ba sao từ lúc tụ họp bạn học cũ thôi. Không nghĩ tới bây giờ có thể vào nhà hàng bốn sao, quá hưng phấn.
- Vậy được. Dì đi thay quần áo. Lão Triệu, ông cũng đi đổi một bộ đi, đừng làm mất mặt!
Hà Tiểu Liên nói xong nhanh chóng đi vào phòng, Triệu Tân Hoa cũng đi theo.
Phạm Kiến nhìn hai người, nhất thời thở phào.
- Thiếu chút nữa diễn không nổi rồi!
Phạm Kiến vỗ ngực nói.
- Không có chuyện gì, rất nhanh sẽ thành công thôi, kiên trì một chút!
Tần Thiên cười nói.
Rất nhanh, một nhóm người đi ra ngoài, ngồi lên Land Rover rồi đi về nhà hàng Tinh Quang.
Nhà hàng Tinh Quang là sản nghiệp của Thiên bang, cũng chính là nơi mà hôm qua gặp thằng anh cho chết kia của Phong Tử. Tần Thiên cũng sắp xếp xong xuôi. Sau khi xe dừng lại liền có phục vụ đi lên tiếp đón mọi người.
- Tốt, tốt. Cám ơn!
Hà Tiểu Liên vội vàng cảm tạ. Ánh mắt bà ta không ngừng đánh giá chung quanh, đông xem một chút, tây nhìn một cái.
Những người phục vụ kia thấy Tần Thiên thì nghị luận. Chuyện hôm qua các nàng cũng biết, vậy mà giờ phút này lại thấy Tần Thiên cung kính với một tên mập bình thường. Điều này khiến bọn họ cảm thấy rất kỳ quái. Tần Thiên đang làm gì đó vậy, từ chuyện hôm qua mà xem thì Tần Thiên cùng đẳng cấp với chủ tịch Trịnh Thiếu Hi. Hôm nay sao giống như hạ nhân rồi.
Mọi người rất tò mò, nhưng cũng không dám hỏi.
- Phạm thiếu gia, mời đi bên này. Phòng ngài muốn đã chuẩn bị xong!
Lúc này, quản lý nhà hàng Trần Nhất Phàm đi ra, cung kính nói với Phạm Kiến.
- Làm phiền, Trần quản lý!
Phạm Kiến gật đầu, sau đó nhìn Hà Tiểu Liên cùng Triệu Văn Hoa nói:
- Bá phụ bá mẫu, mời!
- Được được!
Hà Tiểu Liên vội vàng đáp ứng rồi đi vào trong. Trong lòng bà ta thầm nghĩ, quản lý nhà hàng bốn sao cũng khách khí với Phạm Kiến, thân phận của Phạm Kiến thật không đơn giản.
Mọi người rất nhanh đã vào phòng, thức ăn đã chuẩn bị tốt. Phạm Kiến nói một tiếng, đưa lên tới những món tinh mỹ vô cùng. Hà Tiểu Liên vô cùng kích động. Những món này đều chỉ thấy qua ti vi, vậy mà hôm nay có thể ăn thử, nhìn con tôm hùm to chà bá kia đi, cũng phải nặng năm sáu cân đấy!
- Bá phụ, bá mẫu. Tới, con mời hai người một chén!
Phạm Kiến nói rồi rót rượu hoàng gia cho hai người.
Tần Thiên nhìn một chút rồi nháy mắt nói cho Phạm Kiến một cái, sau đó đi ra ngoài. Trần quản lý đang chờ ở cửa, thấy Tần Thiên đi ra thì cung kính nghênh đón. Bởi vì hắn biết Tần Thiên mới là người nắm quyền của quán này, Phong Tử chỉ là chủ tịch hắn bổ nhiệm thôi.
- Thiên ca, anh hài lòng chứ, còn cần gì không?
Trần quản lý hỏi.
- Ừm, làm rất tốt. Tôi hơi đói bụng, sắp cho tôi một chỗ ăn cơm đi. Tùy tiện chọn, ở đại sảnh tìm một vị trí là được!
Tần Thiên nói.
- Được, xin mời theo tôi!
Trần quản lý nói xong dẫn Tần Thiên đi tới đại sãnh, tìm một vị trí tương đối an tĩnh ngồi xuống. Sau đó phân phó đầu bếp chuẩn bị thức ăn.
- Phạm Kiến, tôi giúp cậu chỉ đến đó, hi vọng cậu hảo hảo nắm chắc cơ hội, không nên làm hư!
Tần Thiên cầm ly rượu vang đỏ trong tay, hơi lắc rồi lầu bầu. Sở dĩ tốn nhiều khí lực giúp Phạm Kiến cũng bởi vì lúc trước Phạm Kiến liều mạng che chở nữ nhân của hắn, mặc dù không có hiệu quả gì nhưng cũng đã có tâm. Còn bị đồn công an đánh, hắn nhất định phải báo đáp.