-
Đang suy nghĩ thì lúc này điện thoại bỗng vang lên. Tần Thiên lấy ra nhìn thì thấy một số lạ, nhìn một chút rồi ấn máy.
- Alo, tìm ai?
Tần Thiên hỏi.
- Tần Thiên hả. Tôi Lương Như Yên đây!
Điện thoại bên kia vang lên âm thanh của một cô gái.
- À, Lương tổng à. Sao thế, Lương tổng gọi điện cho tiểu nhân vật như tôi là có chuyện gì?
Tần Thiên cười hỏi.
- Hừ! Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho anh à?
Lương Như Yên khó chịu hỏi lại.
- Đương nhiên có thể, chỉ tôi cảm thấy quá hiếm, cũng đừng nói là cô nhớ tôi đấy. Nói đi, có chuyện gì vậy?
Tần Thiên hỏi.
- Ai nhớ anh chứ. Anh đang ở đâu?
Lương Như Yên ở bên kia hỏi.
- Tôi đang ở nhà hàng Tinh Quang ăn cơm. Ôi một người thật cô đơn làm sao. Lương tổng nhớ quá thì qua đây cùng ăn với người cô đơn tôi đi!
Tần Thiên cười nói.
- Được, tôi lập tức qua đó!
Lương Như Yên đáp, nói xong cúp điện thoại.
- Không phải chứ, thật tới đây?
Tần Thiên nhìn điện thoại di động kinh ngạc nói. Sau đó hắn suy nghĩ một chút liền phân phó người phục vụ khoan mang đồ ăn lên. Chờ Lương Như Yên tới rồi ăn.
- Cô nàng này tìm mình chắc có chuyện.
Tần Thiên thầm nghĩ, đột nhiên nghĩ tới bà cô râu dài kia dường như muốn tìm mình chụp ảnh, hỏi mình lúc nào có thời gian, lúc nào đi chụp.
Tần Thiên suy nghĩ một chút, hình như ngày mai không có lớp, ngày mai đi vậy.
Lương Như Yên rất nhanh đã tới. Nàng mặc một bộ váy viền tơ, bên trong như ẩn như hiện, rất mê người. Hơn nữa, chiều cao của Lương Như Yên không sai, vóc người lại tốt, có lồi có lõm. Cho nên nàng vừa vào cửa đã không ít người nhìn sang.
- Bên này!
Tần Thiên vẫy tay, nàng vừa vào đã thấy, cầm túi da rắn đi về phía Tần Thiên. Giày cao gót cao tám ly không ngừng gõ lên mặt đất, âm thanh có tiết tấu. Dọc theo đường đi không ngừng có người quay lại nhìn.
- Lương tổng, mị lực của cô thật lớn, nhiều người nhìn như thế kìa, tôi xem mà tim cũng đập thinh thịch, thật giống như một yêu tinh a!
Tần Thiên trêu chọc, ánh mắt không ngừng quét bộ ngực Lương Như Yên. Cô nàng này quả thực giết người không đền mạng, chỉ nhìn một chút mà phía dưới đã cứng.
Lương Như Yên thấy Tần Thiên nhìn ngực mình, nhất thời đỏ mặt, cô nói:
- Sắc lang mồm mép!
Nói xong ngồi xuống.
- Hắc hắc, tôi nào miệng lưỡi trơn tru, nói đều sự thật mà. Lương tổng quả thật xinh đẹp, nếu không cô làm bạn gái của tôi đi. Tôi sẽ cố mà đón nhận. Phải biết rằng tôi chính là hình mẫu nam nhân sắp sửa nổi tiếng toàn cầu đấy!
Tần Thiên tiếp tục trêu đùa.
- Anh nằm mơ đi, ai muốn làm bạn trai với tên sắc lang như anh. Tôi không hiếm lạ đâu.
Lương Như Yên mắc cở đỏ mặt, nũng nịu mắng. Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng chụp ảnh lần trước. Cái tên sắc lang Tần Thiên này lại dùng chỗ kia đâm lỗ đít mình, hiện tại nhớ tới thật mắc cỡ, hai vú của mình cũng bị Tần Thiên bóp sạch rồi.
- A nha, thiệt là... Lương tổng không nên tuyệt tình như vậy. Cô nhìn xem, tôi không ngại, cô để ý cái gì!
Tần Thiên vô sỉ nói. Hắn thấy trêu Lương Như Yên rất vui. Cả người khoái trá, không có chuyện gì thì trêu nàng nhiều hơn một chút mới được.
- Hừ! Anh thì không thể đứng đắn một chút à?
Lương Như Yên sinh khí nói.
- Trạng thái bây giờ của tôi là đứng đắn nhất. Cô không phát hiện sao. Hơn nữa, cô nam quả nữ ngồi cùng một chỗ, nơi đó phải đứng đắn đứng mới đúng. Nếu nó nghiêm chỉnh quá thì người khác sẽ hiểu lầm là tôi không được!
Tần Thiên vô sỉ đáp.
Lương Như Yên hoàn toàn bị đánh bại, mình hoàn toàn không biết nói Tần Thiên như thế nào cho tốt. Tên này mà há mồm, đoán chừng có thể nói người chết đến sống dậy rồi.
- Thôi, anh thích nói sao thì nói!
Lương Như Yên bất đắc dĩ nói. Tần Thiên thấy thế không trêu chọc nữa.
- Nói đi, Lương tổng, nửa đêm canh ba chạy tới tìm tôi có chuyện gì?
Tần Thiên hỏi.
- Phiền anh đừng nói mập mờ như vậy. Hiện tại mới hơn bảy giờ, ở đâu mà nửa đêm canh ba. Còn có, không cần gọi tôi là Lương tổng, gọi tôi Như Yên là được!
Lương Như Yên nói. Không biết tại sao, khi nói tới hai chữ Như Yên thì tim nàng đập nhanh hơn một chút.
- Như Yên! Nghe có chút mập mờ nha. Mà thôi, tôi đây đành miễn cưỡng xưng vậy!
Tần Thiên ngượng ngùng nói. Vốn tính không trêu chọc Lương Như Yên nữa, nhưng không biết tại sao lại không nhịn được.
- Hừ! Anh thích nghĩ như thế nào thì nghĩ. Tôi hỏi anh một chuyện trước!
Lương Như Yên nói.
- Đợi chút đi. Hiện tại bụng tôi rất đói, chờ tôi cơm nước xong rồi hãy nói. Cô có đói không, có muốn ăn chút gì đó?
Tần Thiên hỏi lại.
- Tần Thiên, tôi muốn giết anh!
Lương Như Yên nghiến răng nói. Mới vừa rồi còn hỏi mình tìm hắn có chuyện gì. Hiện tại muốn nói thì hắn lại không nghe, tức chết nàng rồi.
- Hắc hắc, không nên tức giận, nữ nhân mà tức giận sẽ già sớm. Nhanh, ăn cơm trước!
Tần Thiên cười nói, sau đó ra hiệu với người phục vụ.
Phục vụ lập tức bưng món ăn lên.
- Tới, uống một ly trước!
Tần Thiên cầm lấy Hoàng Gia Pháo rót cho Lương Như Yên một ly, mình cũng đến một ly.
- Uống đi nào. Đừng nghiêm mặt, cười một cái nào cho đại gia xem nào!
Tần Thiên đầy lưu manh nói. Hắn đụng ly Lương Như Yên một cái, sau đó uống cạn ly rượu.
Lương Như Yên buồn bực hừ một tiếng rồi cũng ngửa đầu uống hết. Nàng khẽ càu nhàu rồi đặt mạnh ly rượu xuống bàn, thật giống như đang phát tiết bất mãn. Nhưng Tần Thiên không để ý tới, hắn đã cầm đũa bắt đầu ăn rồi.
- Nào, không cần nhìn, đồ ăn ở đây không tệ, ăn đi, ăn thịt bò nè!
Tần Thiên vừa nói vừa gắp một khối thịt bò cho Lương Như Yên. Sau đó hắn bắt đầu ăn, tốc độ rất nhanh, thật giống như có người đoạt đồ ăn với hắn vậy.
Lương Như Yên cũng chưa ăn cơm, mới từ công ty chạy ra, bụng cũng đã đói. Thấy Tần Thiên ăn ngon nên cũng cầm đũa bắt đầu ăn. Chưa ăn được vài miếng thì đã thấy Tần Thiên buông đũa xuống. Hắn cầm chén rượu lên uống.
- Được rồi. Tôi đã ăn no, cô có chuyện gì mau nói đi!
Tần Thiên nói. Lương Như Yên nhất thời lộ ra ánh mắt giết người, dọa cho Tần Thiên kêu to một tiếng.
- Hắc hắc, cái kia, cô cứ tiếp tục. Ha ha... Tôi uống rượu!
Tần Thiên vội nói, tự rót tự uống một mình. Lương Như Yên thì gắp thức ăn lên ăn. Cái miệng nhỏ chậm rãi nhai nuốt, ăn rất quy củ.
Mỹ nữ này cho dù làm chuyện gì thì cũng rất đẹp mắt. Tần Thiên nhìn Lương Như Yên ăn cơm, cái miệng nhỏ chậm rãi nhai nuốt. Đôi môi màu hồng đỏ đầy dụ hoặc, rất tươi mới ướt át, nhìn thôi đã muốn hôn rồi.
Chỉ chốc lát, Lương Như Yên đã ăn no. Nàng ngừng lại, cầm giấy ăn lau miệng, sau đó uống một hớp rượu nhỏ, sắc mặt khẽ đỏ lên.
- Tần Thiên, tôi hỏi anh. Tại sao muốn giúp tôi?