Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 592 - Chương 597: . Đùa Vui Với Người Đẹp

 Chương 597: . Đùa Vui Với Người Đẹp Chương 597: . Đùa Vui Với Người Đẹp Chương 597: . Đùa Vui Với Người Đẹp

...

Lương Như Yên để chén rượu xuống nhìn Tần Thiên hỏi. Tần Thiên cận kề cái chết cũng không muốn làm người mẫu cho cô nương ria mép. Nhưng không biết cuối cùng vì sao lại đồng ý. Hơn nữa cô ta còn nói với Lương Như Yên là Tần Thiên nhất định phải làm như vậy. Điều này làm Lương Như Yên rất nghi ngờ. Mình và Tần Thiên không quen không biết, cũng chỉ gặp mặt hai lần, lần này là lần thứ ba. Quan trọng nhất là lần đầu tiên Tần Thiên còn bị mình làm mất mặt. Sao Tần Thiên còn giúp mình.

- A! Tôi giúp cô? Tôi giúp cô cái gì?

Tần Thiên giả bộ không biết hỏi.

- Ít giả bộ đi. Chân Như Hoa đã nói với tôi rồi. Anh bởi vì thương hiệu của công ty chúng tôi mới đáp ứng làm người mẫu cho tạp chí bọn họ!

Lương Như Yên nói.

- A!... Phải không, tiểu tử Như Hoa này miệng rộng quá. Nói tất cả những gì không nên nói rồi. Khó trách râu lại dài!

Tần Thiên ra vẻ tức giận nói.

- Nói đi, nguyên nhân gì?

Lương Như Yên tiếp tục hỏi.

- Tôi cảm thấy Hoàng Gia Pháo này uống thật không tệ. Nếu không chúng ta lại đến uống thêm một chai, như thế nào?

Tần Thiên cười hỏi.

- Ít đánh trống lảng. Nói mau, không nói tôi sẽ sinh khí

Lương Như Yên trầm mặt nói.

- Cô nhất định phải biết?

Tần Thiên nhìn Lương Như Yên hỏi.

- Thật?

- Thật!

- Không hối hận?

- Không hối hận!

- Tuyệt không hối hận?

- Tuyệt không hối hận!

- Vậy được rồi, tôi sẽ nói cho cô biết!

Tần Thiên nói. Sau đó hắn đưa mặt lại gần mặt Lương Như Yên. Khi khoảng cách mặt hắn với mặt nàng còn chừng mười phân thì Lương Như Yên nhất thời bị dọa kêu to một tiếng, sắc mặt càng thêm hồng nhuận.

- Anh... Làm gì?

Lương Như Yên có chút khẩn trương hỏi.

- Tôi nói cho cô biết đáp án!

Tần Thiên hắc hắc cười nói, hơi thở nam nhân phà vào mặt khiến cho tim Lương Như Yên không khỏi tăng nhanh.

- Anh nói thì nói đi, sáp lại gần như vậy làm gì?

Lương Như Yên có chút khẩn trương hỏi.

- Không để sát mặt thì không có thành ý rồi!

Tần Thiên cười nói.

- Thành ý gì?

Lương Như Yên nhìn Tần Thiên hỏi, mắt cũng không dám nhìn thẳng Tần Thiên.

Bỗng Tần Thiên đưa tay lên nâng cằm Lương Như Yên lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, chân thành nói.

- Bởi vì, tôi thích cô. Cho nên muốn giúp cô, cô làm bạn gái của tôi đi, thế nào?

- A... Anh... Anh nói gì?

Lương Như Yên nghe Tần Thiên nói thế thì như bị sét đánh. Cả người sửng sốt, thân thể run run, tim đập tăng nhanh. Trong lúc nhất thời, trong đầu nàng trống rỗng, không biết nói cái gì cho phải.

- Tôi nói tôi thích cô, cô làm bạn gái của tôi có được hay không?

Tần Thiên nói lại.

- Tôi... Tôi suy nghĩ một chút!

Lương Như Yên đỏ mặt nói.

- Như vậy sao... Vậy coi như khỏi đi, không cần!

Tần Thiên buông lỏng tay, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, cầm chén rượu lên uống.

- Anh đùa bỡn tôi!

Lương Như Yên nhất thời tỉnh ngộ. Nàng giận dữ lập tức cầm chén rượu đập về phía Tần Thiên.

Tần Thiên thấy Lương Như Yên quăng ly rượu tới thì đưa tay lên bắt. Ly rượu vững vàng đặt trên bàn. Sau đó hắn nhìn Lương Như Yên cười nói:

- Mỹ nữ, bạo lực không tốt, không có nam nhân nào sẽ thích đâu. Tới, ngồi xuống uống một ly nào!

Tần Thiên vừa nói vừa rót một ly Hoàng Gia Pháo cho Lương Như Yên.

- Hừ! Khốn kiếp!

Lương Như Yên nhận ly rượu, khà một ngụm nuốt xuống. Sau đó nàng hung hăng đặt mạnh ly rượu xuống bàn. Nàng lần nữa ngồi xuống rồi nhìn Tần Thiên, sắc mặt giận dữ.

Tần Thiên quá khốn kiếp, dám đùa bỡn mình, nghĩ đến tình cảnh xấu hổ vừa rồi thì trong lòng Lương Như Yên mắc cỡ muốn chết, mình vậy mà không trực tiếp từ chối Tần Thiên, trong lòng mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy chứ.

- Hắc hắc, giỡn một chút thôi. Lương tổng, không nên trưng khuôn mặt lạnh lùng, vui lên nào. Tới, cười một cái cho đại gia xem nào!

Tần Thiên đắc ý nói. Lương Như Yên tức đến nghiến răng, một bộ hận không ăn được Tần Thiên.

- Hừ! Cút sang một bên đi, lưu manh!

Lương Như Yên cả giận nói. Lúc trước cùng Tần Thiên chụp ảnh, hắn mặc dù lưu manh nhưng cũng là phản ứng bình thường. Không nghĩ tới hiện tại Tần Thiên lại thăng cấp đến cảnh giới khốn kiếp, dám đùa giỡn mình.

- Tần Thiên, nói mau, tại sao anh giúp tôi?!

Lương Như Yên nổi giận đùng đùng hỏi, bộ dáng như muốn đánh nhau.

- Tôi không phải vừa nói à!

Tần Thiên cười nói.

- Anh đi chết đi. Ít nói mò, thành thật khai báo!

Lương Như Yên ép hỏi.

- Ai nha, tôi nói thì cô không tin. Vậy tôi đây đành tùy tiện thêu dệt lời nói dối để lừa cô cho khỏe!

Tần Thiên trưng ra thần sắc bất đắc dĩ nói.

- Anh dám!

Lương Như Yên lập tức cầm ly rượu lên, làm bộ muốn ném qua.

- Được rồi, tôi thành thật khai báo. Thật ra thì tôi muốn nổi tiếng, kiếm nhiều tiền thôi!

Tần Thiên nghiêm túc nói, nhưng vẻ mặt Lương Như Yên đầy hoài nghi. Tần Thiên có thể ăn cơm trong nhà hàng bốn sao mà nghèo à, mà rượu hắn uống là Hoàng Gia Pháo. Thấp nhất cũng một ngàn đồng, đâu thấy thiếu tiền. Vậy làm sao còn muốn nổi tiếng kiếm thêm tiền, cho dù muốn thì lúc trước đã đáp ứng chứ sao còn để Chân Như Hoa van xin lâu như vậy. Mấu chốt nhất chính là Chân Như Hoa tự nói với mình rằng Tần Thiên cố ý yêu cầu Chân Như Hoa giúp thương hiệu của mình nổi tiếng. Đây là vì cái gì? Trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân. Cho nên sau khi phân tích, Lương Như Yên cảm thấy Tần Thiên đang nói dối.

- Tôi không tin, anh mau nói đàng hoàng đi!

Lương Như Yên nói.

- Cô lại không tin. Thôi, tin hay không tùy cô!

Tần Thiên trực tiếp cầm ly rượu lên uống, một người tự rót tự uống một mình. Bộ dáng rất tiêu dao tự tại, hoàn toàn để cô gái xinh đẹp bên cạnh qua một bên. Lương Như Yên tức gần chết, đôi mắt trợn thật lớn nhưng lại không thể làm gì.

- Được rồi, Tần Thiên. Lần này cám ơn anh, tôi cũng vậy không có gì hay để báo đáp anh. Coi như tôi thiếu anh một nhân tình. Sau này anh có chuyện gì cần thì cứ tìm đến tôi, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi tuyệt đối giúp anh làm!

Lương Như Yên chân thành nói. Tần Thiên đã giúp mình thì mình nhất định phải báo đáp một chút, nếu không trong lòng nàng rất không thoải mái.

- Thật sao?

Tần Thiên vừa nghe, hai mắt nhất thời sáng lên. Hắn không ngừng lia tới lia lui trên bộ ngực của Lương Như Yên, hù cho nàng vội vàng đưa tay ngăn trở.

- Không cho nhìn, tôi cho anh biết. Tôi sẽ không báo đáp cái kia, anh đừng có mơ!

Lương Như Yên đỏ mặt nói, lộ vẻ khẩn trương.

- Trời! Tôi còn không hiếm lạ đâu. Đều phẳng như đất bằng, một chút nhục cảm cũng không có!

Tần Thiên khinh bỉ nói, tiếp tục uống rượu.

- Anh mới phẳng như bàn là!

Bình Luận (0)
Comment