-
- Lão Ngũ lão Lục, các đệ đi thôi, các đệ không phải đối thủ của họ, không nên chết ở đây, ta ở chỗ này chế trụ họ, các đệ đi mau, sau này trở lại báo thù cho bọn ta!
Phong gia lão Đại đã nhìn rõ tình huống của mình, ba người mình tuyệt đối không phải đối thủ của hai người Tần Thiên, bây giờ chạy trối chết thì tốt hơn tất cả nằm lại.
- Không được, đại ca, chúng ta đi rồi thì huynh sẽ ra sao?!
Lão Ngũ cùng lão Lục không muốn.
- Ít nói nhảm, đi mau, đây là mệnh lệnh!
Lão đại quát.
Lão Ngũ và lão Lục thấy thế, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng chạy đi.
- Muốn đi, không dễ dàng như vậy!
Tần Thiên lập tức muốn đuổi theo.
- Ngươi ở lại đây!
Giờ phút này, Phong gia lão Đại đánh tới, thân thể hắn trướng lớn, năng lượng kinh khủng bộc phát ra.
- Hắn muốn tự bạo, chạy mau!
Tần Thiên kinh hãi, lập tức thuấn di rời đi, Lăng Vũ cũng kinh hãi, không dám công kích, vội vàng hiện ra, phóng ra phía ngoài, nhưng Phong gia lão Đại đã trước một bước ngăn cản ngay tại cửa.
- Hừ! Các ngươi chết đi, hahahaha... !
Phong gia trưởng lão đắc ý cười to, thân thể trướng to, sắp nổ tung.
- Mẹ nó!
- Ôm chặt tôi!
Tần Thiên hét lớn một tiếng, một tay kéo Lăng Vũ vào ngực mình, Lăng Vũ cũng vội vàng ôm chặc Tần Thiên. Sau một khắc, thanh kiếm trong tay hắn phát ra năng lượng kinh khủng đỏ như máu.
Tần Thiên mang theo Lăng Vũ thuấn di đụng tới vách tường.
Oanh!
Vách tường ầm ầm vỡ tan. Cùng lúc đó, Phong gia trưởng lão nổ tung, chấn động để biệt thự nháy mắt sụp đổ thành phế tích.
Giờ phút này, hai người Tần Thiên té trên bãi cỏ bên ngoài, tư thế hai người cực kỳ mập mờ, Tần Thiên đang nằm đè lên thân Lăng Vũ, một tay ôm eo nàng, mà hai chân Lăng Vũ đang kẹp chặc Tần Thiên, hai tay gắt gao ôm hắn, dù là sát thủ nhưng nàng vẫn chỉ là một cô bé cho nên mới vừa rồi một khắc nổ tung kia, nàng theo bản năng làm như vậy.
Hiện tại không có chuyện gì, Lăng Vũ cảm giác phía dưới là lạ, thật giống như có cái gì cứng rắn đang chỉa vào chổ đó của mình, khiến cho hạ thân nàng có một cảm giác khác thường, sắc mặt nhất thời đỏ thẫm, vội vàng đẩy Tần Thiên ra, nhanh chóng đứng lên, bối rối sửa sang lại y phục của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tần Thiên muốn cảm thụ sự mềm mại của Lăng Vũ một chút, không nghĩ tới cô nàng mặt lạnh này lại đẩy mình ra quá nhanh, bất quá thân thể nàng thật mềm, mùi thơm trên người để Tần Thiên kích tình mênh mông.
- A!
- A!
Lúc này, hai tiếng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hai người lập tức nhìn sang, chỉ thấy hai Hắc y nhân bắt hai trưởng lão Phong gia chạy trốn đi tới, hai người đã bị họ phế đan điền.
Tần Thiên nhìn hai hắc y nhân, trong lòng thầm khiếp sợ, thật khủng khiếp, tuyệt đối là nhân vật cùng tầng thứ với bà chị ở nhà.
- Tông chủ, chúng ta tới muộn, xin thứ tội, hai người này xử trí thế nào?!
Hai hắc y nhân đi tới trước mặt Lăng Vũ cung kính nói, hai người này là nữ nhân, là trưởng lão Bách Hoa Tông, những Trưởng lão này mới chính là nội tình chân chính của họ. Bình thường, bọn họ không lộ diện mà chuyên tâm tu luyện chỉ có đến khi tông môn gặp khó khăn, họ mới xuất hiện giúp đỡ.
- Xử trí như thế nào?!
Lăng Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.
- Giết đi!
Tần Thiên lên tiếng, giữ hai người kia lại cũng không có tác dụng gì.
Hưu!
Hưu!
Hai người nhanh chóng bị giết.
- Tốt lắm, không có chuyện gì nữa rồi, mọi người về nhà ngủ đi, nếu không sẽ bị cảnh sát bắt đấy!
Tần Thiên nói, chuyện nơi đây vô cùng oanh động sớm đã dẫn đến sự chú ý của rất nhiều cảnh sát, bất quá đám cảnh sát không dám tới, nơi này kịch liệt như vậy giống như phần tử khủng bố đang đánh nhau, nên bọn hắn cũng không dám làm liều, chỉ đi sơ tán người dân xung quanh rồi đứng phía xa ngó lại, thấy yên ổn thì mới tiến lại xem xét tình hình.
- Đợi một chút, Tần thiếu gia, chúng ta có việc muốn nói chuyện cùng ngươi!
Lúc Tần Thiên muốn đi, một trưởng lão gọi hắn lại, điều này làm cho Tần Thiên có chút kinh ngạc, không biết trưởng lão này gọi mình làm gì, ánh mắt trưởng lão này nhìn mình rất nóng bỏng, chẳng lẽ thấy mình đẹp trai, nên muốn cùng mình phong lưu cả đêm, quá kinh khủng đi, nhân vật cấp bậc Trưởng lão này tuyệt đối không phải nữ nhân xinh đẹp gì đâu, nghe cái danh hiệu này đã biết, Trưởng lão, khẳng định rất già, nếu không tại sao được xưng là Trưởng lão chứ.
- bà muốn làm gì, ta chỉ bán nghệ không bán thân!
Tần Thiên khẩn trương che ngực, một câu nói thiếu chút nữa để ba người hôn mê, nhất là Lăng Vũ thật muốn một kiếm giết hắn, trong đầu tên lưu manh này rốt cuộc suy nghĩ cái gì thế.
- Tần thiếu gia thật hài hước, ta có sự tình khác muốn nói chuyện riêng với ngài, chúng ta đổi địa phương nói chuyện đi!
Trưởng lão nói.
- Vậy cũng tốt!
Tần Thiên vỗ ngực một cái, bộ dạng thở phào nhẹ nhõm.
- Khốn kiếp!
Lăng Vũ không nhịn được mắng Tần Thiên một câu rồi xoay người rời đi.
- Cảm ơn, thật ra thì tôi cũng không tốt như vậy đâu!
Tần Thiên trịnh trọng cúi người cảm ơn Lăng Vũ, ba người nghe vậy liền nỗi lên xúc động muốn cạo chết hắn.
Rất nhanh, bốn người đã rời khu biệt thự chỉ để lại một đống thi thể cùng phế tích, cảnh sát tới hiện trường cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không thấy được bất kỳ dấu vết đạn súng nào cả, rốt cuộc làm sao nổ tung được? Hay có thuốc nổ. ...
- Tần thiếu gia, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là thượng nhiệm Tông chủ Bách Hoa Tông, cũng là mẹ của Lăng Vũ
Vừa đến địa phương không người, trưởng lão Bách Hoa Tông lấy mặt nạ xuống, nhìn Tần Thiên nói.
Nữ nhân này cũng không già lắm khoảng chừng bốn mươi mấy, gương mặt vẫn rất non, ngũ quan rất đẹp, vóc người cũng rất hoàn mỹ, toàn thân toát ra mùi vị của nữ nhân thành thục, bất quá Tần Thiên không có hứng thú gì.
- Bà là mẹ của Lăng Vũ ?
Tần Thiên rất kinh ngạc nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, nữ nhân này là mẹ Lăng Vũ, nhìn kỹ thì thật giống Lăng Vũ, hắn còn tưởng Lăng Vũ đã thành thục rồi chứ.
- Ừm, tôi muốn thương lượng cùng Tần thiếu gia một chuyện!
Mẹ Lăng Vũ gật đầu ngay sau đó nói.
- Chuyện gì?!
- Tôi muốn cậu cưới Vũ nhi!
Lăng Mỹ nói.
- Cái gì!