-
Tần Thiên vừa nghe, xém chút ngã xuống, nữ nhân này uống say nói hưu nói vượn hả, muốn mình cưới bà nương Lăng Vũ mặt lạnh kia, mặc dù vóc người tướng mạo Lăng Vũ không tệ, nhưng tính cách nàng quá lạnh, Tần Thiên không thích, nhiều nhất thì nói chuyện đùa giỡn một tí rồi thôi, hơn nữa hắn làm sao cưới Lăng Vũ, hắn còn có nhiều nữ nhân đây, muốn kết hôn thì cũng cưới Tiêu Du trước, địa vị của Tiêu Du trong lòng Tần Thiên luôn luôn là đệ nhất, không thể lay động.
- Tần thiếu gia không cần kinh ngạc, tôi nói thật, cậu không nghe sai đâu, tôi cũng không nói nhảm, tôi hi vọng cậu cưới Lăng Vũ!
Lăng Mỹ nghiêm túc nói.
- Tại sao?!
Tần Thiên hỏi lại, đang yên đang lành lại muốn gả đại mỹ nữ Lăng Mỹ cho mình, tình huống gì đây, vô sự mà ân cần không phải gian cũng là đạo, nhất định có âm mưu gì không thể cho ai biết.
- Chẳng lẽ Tần thiếu gia không muốn?!
Lăng Mỹ không trả lời Tần Thiên hỏi ngược lại.
- Tôi dĩ nhiên muốn rồi, nhưng bà gả một cô gái xinh đẹp như vậy đến cho tôi nhưng yêu cầu gì cũng không nói, tôi còn không tin có chuyện tốt như vậy, bà có mục đích gì cứ nói!
Tần Thiên nói.
Lăng Mỹ cười cười nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ Tần Thiên quả nhiên không phải người bình thường, lúc trước nàng còn tưởng rằng hắn dựa vào vận khí mới có thể phát triển đến bây giờ, bây giờ nhìn lại, đầu óc cũng không đần, thực lực cũng rất khá.
- Việc này là ý tứ của cha cậu, cha cậu đã bàn với ta muốn hai nhà chúng ta làm đám hỏi, như vậy Bách Hoa Tông chúng ta sau này sẽ toàn lực phục vụ cho Tần gia các người!
Lăng Mỹ nói.
- Cha tôi?
Tần Thiên nghe Lăng Mỹ nói có chút ngoài ý muốn, hắn không ngờ chuyện này lại dính dáng tới lão tía bên kia.
- Đúng vậy, phụ thân cậu hi vọng cậu cưới Lăng Vũ, có trợ giúp rất lớn đối với tương lai cậu tiến quân Tần gia kinh thành, thừa kế chức vị gia chủ!
Lăng Mỹ nói.
Tần Thiên nhìn Lăng Mỹ, suy nghĩ một chút, cười nói:
- Tôi nghĩ, cha tôi sẽ không làm vậy, do bà tới tìm cha ta muốn gả nữ nhi cho tôi, như vậy Bách Hoa Tông sẽ từ tông phái phụ thuộc trở thành tông phái trực hệ của tôi, địa vị nước lên thì thuyền lên, đợi đến lúc tôi thừa kế Gia chủ Tần gia, Bách Hoa Tông các người sẽ trở thành đệ nhất môn phái, nhỉ?.
Lăng Mỹ nhất thời cả kinh, mặt đầy kinh ngạc nhìn Tần Thiên, thật lâu mới thở bình thường lại.
- Tần thiếu gia quả nhiên không phải người thường, tôi không nhìn lầm ngươi!
Lăng Mỹ lên tiếng, quả thật sự việc cũng như Tần Thiên nói, do nàng tìm tới cha Tần Thiên thuyết phục hy vọng có thể gả Lăng Vũ cho Tần Thiên, như vậy Tần Thiên cường đại lên, ngày sau Bách Hoa Tông có thể dựa vào thực lực Tần gia phát triển lớn mạnh, trở thành tổ chức sát thủ đệ nhất thế giới.
Bất quá cha Tần Thiên cự tuyệt, lý do chính là vợ của Tần Thiên chỉ có thể là Tiêu Du!
Tần Thiên sở dĩ đoán được Lăng Mỹ chủ động tìm cha mình vì lão muốn hắn kết hôn với Tiêu Du. Chỉ có Tiêu Du mới là vợ cả.
Mặc dù theo lời Lăng Vũ nói thì Bách Hoa Tông có thể chiếu cố và giúp mình rất lớn, nhưng cưới Tiêu Du còn hơn mười mấy Bách Hoa Tông. Bởi vì thân phận Tiêu Du càng cao quý hơn Lăng Vũ. Tiêu Du là người của Côn Lôn, tương lai là Cung chủ của Côn Lôn Tiên Cung. Như vậy thì một tổ chức sát thủ nho nhỏ làm sao có thể bằng. Hơn nữa, Tần Thiên và Tiêu Du tình cảm rất thâm hậu, về tình về lý cũng là Tiêu Du không thể nghi ngờ.
Lăng Mỹ không chiếm được chỗ tốt từ cha Tần Thiên nên muốn ra tay từ chỗ hắn. Bởi vì muốn cưới vợ dù sao cũng là Tần Thiên, chỉ cần Tần Thiên kiên trì muốn kết hôn với Lăng Vũ thì lão cha cũng sẽ không ngăn cản.
Nhưng Lăng Mỹ không ngờ Tần Thiên lại biết ý tưởng của mình.
- Cô để Lăng Vũ gả cho tôi, cô ấy đã đồng ý sao?
Tần Thiên hỏi, với bộ dáng của Lăng Vũ, nhìn thấy mình như nhìn thấy một tảng đá. Hơn nữa mình thích đùa giỡn nàng, khẳng định nàng không có ấn tượng tốt với mình, Tần Thiên không cho rằng Lăng Vũ sẽ nguyện ý gả cho hắn.
- Nàng nguyện ý hay không không quan trọng. Để Tông môn phát triển, nàng phải làm như vậy. Ai bảo nàng sinh ra trong Bách Hoa Tông!
Lăng Mỹ nói, trong giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ, không biết có ý gì.
- Tôi không thích loại ép duyên này, yêu đương là tự do. Hôn nhân không có tình yêu tôi sẽ không muốn. Tôi nghĩ, Lăng Vũ cũng sẽ không muốn.
Tần Thiên nói.
- Tần thiếu gia, hôm nay tôi để lại lời ở đây. Lăng Vũ sau này sẽ là người của cậu, về phần cậu có thể làm cho con bé chân chính trở thành người của mình hay không thì phải dựa vào thủ đoạn của cậu rồi.
Lăng Mỹ nói. Để Bách Hoa Tông có thể trở thành tổ chức sát thủ đệ nhất thế giới, coi như hy sinh con gái của mình cũng phải làm.
- Chuyện đấy nói sau. Đêm đã khuya, tôi phải về ngủ.
Tần Thiên cũng không tỏ thái độ, trực tiếp xoay người rời đi, biến mất trong màn đêm.
Lăng Mỹ nhìn Tần Thiên rời đi, ánh mắt đầy phức tạp. Không nghĩ tới Tần Thiên còn khó đối phó hơn trong tưởng tượng của nàng. Nhìn dáng vẻ này, tương lai Tần Thiên tất nhiên sẽ không phải người tầm thường. Chỉ cần hắn vào Tần gia, bố cục của thế giới này chắc sẽ thay đổi long trời lỡ đất.
Lăng Mỹ khẽ thở dài một tiếng, sau đó cũng rời đi. ...
Thình thịch!
Ba!
- Mẹ mày! Sao mày không chết đi, Tần Thiên!
Trong căn phòng vip của Chỉ Túy Kim Mê, Phong Vô Dật giống như phát điên đập mói thứ. Mặt đất đầy những mảnh chai vỡ.
Ngô Giang và Trịnh Phát Sáng đứng một bên bị hù đích gần chết. Bọn họ không dám thốt một câu, sợ Phong Vô Dật giận chó đánh mèo.
Mới vừa rồi ba người còn ôm mỹ nữ ăn mừng. Bọn họ chờ Phong gia Lục tử chiến thắng trở về, không nghĩ tới lại nghe tin người chết. Toàn quân Phong gia Lục tử bị diệt.
Phong Vô Dật vừa nghe, tức muốn lộn cái bàn, nổi giận như sư tử muốn ăn thịt người.
- Tần Thiên! Tần Thiên, tao không tin không giết được mày!
Phong Vô Dật giận dữ, lập tức cầm điện thoại muốn gọi qua cho gia tộc bên kia. Nhưng khi cầm lên thì điện thoại đã vang, vừa nhìn đã thấy cha hắn gọi thì vội vàng ấn nút nghe.