- Alo! Cha à, sáu vị trưởng lão đã bị Tần Thiên giết rồi. Cha mau phái thêm ít người tới giết hắn đi!
Phong Vô Dật kích động nói.
Nhưng cha hắn bình tĩnh nói.
- Cha biết rồi. Chuyện của Tần Thiên tạm thời gác lại. Cha sẽ có sắp xếp. Hiện tại con không nên đi trêu chọc hắn. Kiềm chế lại một chút, không cần gặp chuyện không may.
- Nhưng mà cha, sao con có thể không quan tâm được!
Phong Vô Dật nói.
- Con có chuyện quan trọng hơn phải làm, nên chuyện này cứ để xuống trước. Để Quang Châu yên bình một chút, kế tiếp cha có chuyện trọng yếu hơn muốn giao cho con. Cứ vậy đi, đến lúc đó cha sẽ báo!
Cha Phong Vô Dật nói xong cúp máy.
- Hừ!
Phong Vô Dật bất mãn hừ một tiếng ngồi xuống ghế. Hắn lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút. Hai người Trịnh Phát Sáng bên cạnh thấy Phong Vô Dật không còn nổi giận nữa thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Phong thiếu, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?
Trịnh Phát Sáng mở miệng hỏi.
- Con mẹ nó, tao làm sao biết được. Cút ra ngoài cho tao!
Phong Vô Dật quát, hù cho hai người họ một trận.
- Vậy, chúng tôi đi ra ngoài. Có gì cần thì ngài cứ tùy thời gọi!
Trịnh Phát Sáng vội nói, sau đó hai người ra ngoài. Trong lòng thì vô cùng khó chịu, mẹ nó, không giết được Tần Thiên thì lại chửi mình. Còn xài nhiều tiền của mình như vậy. Đại gia tộc chó má gì, một tên Tần Thiên cũng làm không được. ...
Ngày thứ hai.
- Tốt lắm, mau rời giường, em còn phải lên lớp. Đừng lộn xộn nữa, cũng cả đêm rồi!
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên đang làm loạn trên trên người mình thở hổn hển nói, đưa tay đẩy hắn ra.
- Hì hì, không có chuyện gì, mới sáu giờ thôi, làm thềm một một lần nữa nào!
Tần Thiên say mê nói. Hắn đưa tay bắt một bên vú mềm mại của Lâm Hiểu Di mà nắn bóp, chơi đùa.
- Ưm!
Lâm Hiểu Di không khỏi rên rỉ. Sắc mặt ửng đỏ, mật địa phía dưới có một cây xúc xích nóng hổi chui vào, cả người nàng mất sức đi chống cự, tùy ý Tần Thiên định đoạt.
Hai người đại chiến hai tiếng, khi gần tám giờ, tiểu nha đầu Triệu Chỉ Vân tới gõ cửa mới dừng lại.
- Anh rễ, mau rời giường đi học thôi!
Triệu Chỉ Vân đứng ngoài hô, muốn mở cửa đi vào. Nhưng cửa đã bị khóa trái. Hắn sợ buổi sáng Triệu Chỉ Vân sẽ xông vào. Quả nhiên là thế.
- Sắc lang chết dẫm, người ta bị anh làm đứng không nổi rồi!
Lâm Hiểu Di quệt mồm nói. Nàng bị Tần Thiên làm cả người không có sức, hai chân ê ẩm, đứng lên cũng không nổi.
- Hắc hắc, không sao đâu. Rất nhanh sẽ tốt thôi!
Tần Thiên cười nói, hắn đưa tay đặt sau lưng Lâm Hiểu Di, một dòng nước ấm tràn vào cơ thể nàng. Sau một khắc, Lâm Hiểu Di cảm giác được cả người vô cùng sảng khoái.
- Đợi tối mai anh nâng tu vi em lên. Lúc ấy em không cần lo thân thể ê ẩm nữa. Sau này chúng ta có thể đại chiến ba trăm hiệp!
Tần Thiên cười dê nói. Nhìn nàng có đường cong hình chữ S, da giống như bạch ngọc bóng loáng co dãn, thật giống như tuyệt thế vưu vật, bất kỳ nam nhân nào nhìn phải cũng nhịn không được đẩy ngã.
- Anh nằm mơ đi, sắc lang. Em mới không thèm đại chiến ba trăm hiệp đâu.
Lâm Hiểu Di liếc Tần Thiên một cái, sau đó bò xuống mặc quần áo. Tần Thiên cũng vậy, rất nhanh hai người đã ra ngoài.
Triệu Chỉ Vân đang đứng trước cửa, nàng suy nghĩ sao Tần Thiên lại khóa trái rồi, cửa vừa mở đa thấy Lâm Hiểu Di, thì ra chị ấy ngủ cùng Tần Thiên, khó trách. Hai người kia nhất định đại chiến trong đó rồi.
- Sắc lang anh rễ, em nói làm sao không mở cửa được. Thì ra anh và chị Hiểu Di ở bên trong làm chuyện xấu!
Triệu Chỉ Vân nhìn hai người nói. Lâm Hiểu Di đỏ mặt, trách cứ nhìn Tần Thiên một cái rồi vội vàng đi tới phòng ăn.
- Khụ khụ, sắc lang gì chứ. Anh và Hiểu Di ở bên trong nghiên cứu công việc. Em không được hiểu sai!
Tần Thiên nghiêm túc nói.
- Anh nghiên cứu cấu tạo thân thể người à?!
Hàn Thi Vũ ở bên cạnh cười lạnh hỏi, nàng đứng một bên ghen tức nhìn hắn.
- Hắc hắc, Thi Vũ, hôm nay em thật xinh đẹp tựa như tiên nữ vậy, nhan sắc trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa. Bất kỳ nam nhân nào gặp em sẽ không dời nổi mắt. Tới đây, để ông xã xem thật kỹ nào.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ cười híp mắt đi tới, bộ dáng lừa gạt bé gái.
- Anh nằm mơ đi. Nịnh cái gì mà nịnh, cút sang một bên!
Hàn Thi Vũ trực tiếp tránh qua, nhưng mà trong lòng cũng rất vui.
- Hì hì, anh rễ, chị Thi Vũ không ăn bộ dạng này của anh rồi, mà chiêu này của anh thật quá cùi.
Triệu Chỉ Vân đi tới trước mặt Tần Thiên, cười hì hì nói.
- Chúng ta đi ăn sáng đi!
Tần Thiên lúng túng nói, sau đó vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng, Tần Thiên cùng ba cô gái đi bộ tới trường. Một đại nam nhân cùng với ba đóa hoa kiều diễm đi cùng một chỗ rất gây chú ý, hấp dẫn mọi người quay đầu lại nhìn. Tần Thiên thấy ánh mắt đố kỵ của bọn họ thì rất đắc ý.
- Quả nhiên, trên sông đa kiều, toàn bộ mỹ nữ đều được ta ôm trong ngực!
Tần Thiên đắc chí nói.
- Thơ văn chó má gì thế. Chị Hiểu Di, Chỉ Vân, không cần để ý đến anh ấy. Đi thôi.
Hàn Thi Vũ trực tiếp lôi kéo hai nàng còn lại đi trước.
- Này! Không được như vậy. Thi Vũ, sao em đoạt nữ nhân của anh!
Tần Thiên hô to rồi đuổi theo.
Giờ phút này, cách đó không xa phía sau bốn người có chiếc xe màu đen phổ thông bình thường từ từ đi theo. Trên xe ngồi bốn người đàn ông với thân hình cao lớn khôi ngô. Cả đám đều mang kính đen, thần sắc lạnh lùng.
- Trương tổng, chúng ta gặp lại người mà ngài đã nói rồi. Bây giờ phải làm sao?
Lái xe là một tên đầu trọc, hắn hỏi qua điện thoại.
- Rất tốt. Bắt hắn trói tới đây cho tôi. Tôi muốn dạy dỗ hắn một bữa!
Đầu dây bên kia vang lên tiếng một cô gái.
- Vâng!
Nam tử đầu trọc đáp lời, sau đó lái xe vọt tới bốn người Tần Thiên.
Tần Thiên cùng ba nữ đang đi tới trường học thì đột nhiên ngừng lại. Hắn dường như cảm giác được gì đó mà quay đầu nhìn ra sau thấy một chiếc xe màu đen phổ thông dừng lại trước mặt bốn người, Tần Thiên theo thói quen chắn ba nữ ra phía sau.