Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 602 - Chương 607: Là Ai Thuê Ngươi

 Chương 607: Là Ai Thuê Ngươi Chương 607: Là Ai Thuê Ngươi Chương 607: Là Ai Thuê Ngươi

-

Cửa xe mở ra, ba người bước xuống, từ ba góc độ chặn đường Tần Thiên. Không ít người rối rít nhìn sang, không biết chuyện gì xảy ra.

Tần Thiên vừa thấy ba người này, đều là tráng hán, trên người còn để lộ sát khí, hiển nhiên đã từng giết người.

- Các người là ai, muốn làm gì?

Tần Thiên hỏi.

- Lên, bắt hắn mang về!

Một người hô, cũng không trả lời Tần Thiên. Hai người khác đánh về phía hắn, tốc độ rất nhanh. Dĩ nhiên, đây là theo góc độ người bình thường mà nhìn. Chứ trong mắt Tần Thiên thì bọn họ quả thực chậm như sên.

- Muốn chết!

Tần Thiên cười lạnh một tiếng, nhìn hai người xông lại, mạnh mẽ nghênh đón. Cả người hắn giống như tia chớp, hai người đang nhào đầu tới còn chưa phục hồi tinh thần đã bị hắn bắt được tay, mạnh mẽ kéo.

Tạp sát!

Tạp sát!

Trong nháy mắt, cánh tay hai người một trái một phải bị Tần Thiên bẻ gảy. Hai người phát ra tiếng hét thảm. Tần Thiên ném họ xuống đất. Đầu trọc trong xe và một người khác còn chưa động thủ thấy thế thì kinh sợ. Hai huynh đệ này của mình đều là quân nhân đã giết người, thực lực cực kỳ cường đại. Họ được hun đúc từ chiến tranh ở Trung Đông mà ra. Không nghĩ tới mới đối đầu đã bị Tần Thiên phế một cánh tay, Tần Thiên này rốt cuộc là ai?

Mặc dù trước khi đến, ông chủ bọn họ có nói cho bọn hắn biết rằng Tần Thiên rất lợi hại. Nhưng bọn họ vẫn xem thường. Một người bình thường mà thôi, sao chống lại được những lính đánh thuê được mài giũa từ chiến lửa. Không nghĩ tới mới đối đầu đã bị lật ngược, quả thực trần trụi vã mặt. Nếu điều này truyền đi, lính đánh thuê bọn họ sau này đâu thể lăn lộn được.

- Nhất định do hai người họ khinh thường mới bị tên tiểu tử này nhặt được tiện nghi, nhất định như vậy!

Tên đứng ngoài chưa động thủ thầm nghĩ. Hắn tuyệt không tin Tần Thiên có thực lực đánh bại được hai người bên mình chỉ với một chiêu. Chỉ cần mình vừa ra tay, tiểu tử này sẽ thúc thủ chịu trói thôi.

- Hừ! Ai phái chúng bây tới?

Tần Thiên nhìn tên lại quát hỏi.

- Hừ! Nhìn thấy lão bản của chúng tao thì mày sẽ biết. Hiện tại khôn hồn thì đi theo chúng tao một chuyến. Như vậy sẽ chịu chút ít nỗi đau da thịt. Nếu để tao động thủ thì mày xui xẻo.

Tráng hán tự tin nói.

- Hừ, chúng bây rất lợi hại hả? Tao chỉ tùy tiện đã đánh ngã hai người. Còn dám lớn lối, nếu mày biết điều nói ra người giấu mặt đằng sau thì chịu ít nỗi đau xác thịt, nếu để tao ra tay tra hỏi thì mày đợi tàn phế đi!

Tần Thiên cười lạnh nói.

- Đúng vậy, người gỗ mục chúng bây, bổn cô nương ra tay cũng đủ đánh chết mấy người!

Triệu Chỉ Vân núp phía sau thò đầu ra nói vào. Nàng ngửa đầu, cong eo, bộ dạng cố chấp y như Tần Thiên, hoàn toàn chọc giận ba tên kia.

- Muốn chết!

Hai tên vừa bị Tần Thiên ra tay đánh gãy một tay nghe vậy, nhất thời giận dữ. Bọn họ nhịn đau đứng lên, muốn tiến công lần nữa nhưng lại bị tên còn lại ngăn cản.

- Hừ! Để tao giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này!

Hắn nói xong vọt tới, hung hắng đấm một quyền cương mãnh về phía mặt Tần Thiên.

Tần Thiên căn bản cũng không né tránh, cứ như vậy nhìn đối phương đập tới. Tên kia thấy Tần Thiên không phản ứng thì âm thầm cười lạnh. Sức mạnh của một quyền này hắn biết, một đầu trâu còn có thể bị nện chết. Tần Thiên không tránh, quả thực muốn chết mà.

- Tần Thiên, cẩn thận!

Lâm Hiểu Di vội vàng hô, mặc dù nàng biết Tần Thiên rất lợi hại, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.

- Chết!

Tần Thiên nhìn quả đấm đập tới, trực tiếp đưa tay nghênh đón.

- Tiểu tử, mày muốn gảy xương?

Tráng hán cười lạnh nói.

Thình thịch!

Tạp sát!

- A!

Âm thanh gãy xương cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nhưng không phải từ Tần Thiên, mà tên tráng hán đầy tự tin kia. Giờ phút này khuôn mặt hắn khó tin nhìn Tần Thiên, cả người bay ra ngoài rồi đụng vào cột đèn bên kia đường. Cả cánh tay phải vặn vẹo, từ đốt ngón tay đến cổ tay, khủy tay, rồi đến bả vai, toàn bộ đều bị gảy.

- Lão Nhị!

Đầu trọc trong xe vừa thấy bộ dạng của tráng hán thì kinh hãi. Hắn cảm thấy không ổn, Tần Thiên mạnh hơn nhiều trong tưởng tượng của mình. Hắn quyết đoán xuống xe, phóng về phía Tần Thiên. Hiện tại mình chỉ có thể tự ra tay mới có thể giải quyết được đối phương. Nếu cứ kéo dài thì rất phiền toái. Hiện tại người vây xem ngày càng nhiều, làm không khéo thì cảnh sát cũng tới, lúc đó phiền phức.

- Hừ! Lại tới một người chịu chết!

Tần Thiên nhìn đầu trọc đang xông lại, thực lực mạnh hơn so với ba người này một chút. Nhưng hắn vẫn không để vào mắt.

Nhìn quả đấm đối phương đập tới, Tần Thiên đưa tay bắt lấy. Sau đó hung hăng đá một cước vào đầu gối tên kia.

Tạp sát!

- A!

Tạp sát!

- A!

Tần Thiên đá liên tục hai đá, trực tiếp đá nát đầu gối tên kia, để hắn quỳ xuống trước mặt của mình, đau đến nước mắt cũng chảy ra, sắc mặt một trắng bệch.

- Đại ca!

Hai tráng hán khác thấy đầu trọc bị đá gảy đầu gối thì tức giận. Bọn họ lập tức lấy ra cây đao từ ống quần, chuẩn bị đâm Tần Thiên.

Nhưng mà bọn hắn còn chưa động thủ thì một bóng dáng xinh đẹp đã hiện ra trước mặt họ.

- Anh rễ, để em giúp anh giải quyết!

Triệu Chỉ Vân hưng phấn hô. Tiếng nói vừa dứt, hai chân đã đá ra. Trong nháy mắt, vô cùng chính xác đá vào hạ bộ hai người. Hai người đau như muốn chết, té trên mặt đất, kêu la cũng không nổi mà chỉ sùi bọt mép.

- Như thế nào, anh rễ, tốc độ của em nhanh chứ?

Sau khi đánh ngã hai người, cô bé đắc ý hỏi.

Tần Thiên gật đầu mà mồ hôi lạnh ứa ra. Trong lòng rét run, thằng nhỏ cũng thun lại hết, mà hắn không tự chủ kẹp chặc hai chân. Cô nàng này thật sự quá độc.

Người vây xem thấy Triệu Chỉ Vân ra tay nặng như vậy, không khỏi hít một hơi. Nhất là đám sắc lang, mọi người theo bản năng bưng kín hạ bộ.

- Nói, ai phái chúng bây tới?

Tần Thiên đầu trọc quỳ trước mặt, lạnh lùng hỏi.

- Hừ! Chúng tao có quy tắc mặc dù chết cũng sẽ không nói ra cố chủ!

Đầu trọc cười lạnh nói, đau đớn trên đùi khiến khóe miệng hắn co quắp.

- Hừ! Mày nghĩ rằng tao không dám giết mày trước mặt mọi người?

Tần Thiên hừ lạnh nói, nam tử đầu trọc cũng không nói lời nào, hắn thật có ý này. Trước mặt nhiều người, hắn không nói, Tần Thiên còn có thể như thế nào. Làm sao dám giết bọn họ, tối đa cũng chỉ báo cảnh sát bắt hắn, đến lúc đó họ không cần hai ngày sẽ đi ra.

- Rất tốt, sẽ như tụi mày nói!

Bình Luận (0)
Comment