-
Tần Thiên vừa nói vừa lấy di động ra gọi ra, không lâu sau, hai chiếc MiniBus dừng lại trước mặt Tần Thiên. Trên xe đi xuống mười mấy người mặc màu đen. Chỗ ngực thêu một giọt máu tươi, đám người vóc dáng cực kỳ cường tráng, thân cao đều đều, thống nhất cắt đầu húi cua.
- Thiên ca!
Đám người kính cẩn chào, họ đều là Tinh anh của Thiên bang do Phong Tử bồi dưỡng.
- Mang những người này về thẩm vấn.
Tần Thiên ra lệnh.
- Vâng!
Đám người nói xong bắt hết bốn người lôi vào trong xe.
- Buông ra, mày làm gì, phạm pháp đấy!
Tên trọc rốt cục không bình tĩnh nổi. Hắn ta còn tưởng Tần Thiên báo cảnh sát, không ngờ lại trực tiếp kêu người tới đưa bọn họ đi. Mà trên người những người này đều tản ra vị huyết tin giống bọn họ. Hẳn là bọn đã từng giết người, rơi vào tay bọn họ không có kết quả tốt.
- Lúc bắt tao sao không thấy tụi mày sợ luật pháp?
Tần Thiên nói rồi vung tay, những người này đều bị mang đi, xe của bọn hắn cũng bị lái đi.
- Đi thôi, chúng ta lên lớp nào!
Tần Thiên nháy mắt, từ bộ dáng lãnh khốc biến thành một thiếu niên, cười vô cùng rực rỡ. Mọi người vây xem không khỏi hoài nghi vừa rồi Tần Thiên khí phách là người trước mắt này, bắt đầu nghị luận, Tần Thiên không để ý mà đi theo ba cô gái tiến vào trường.
- Tôi nhớ rồi, hình như cậu ta là người lần trước giết người trong trường, Tần Thiên!
- Thật sao!
- Thật đáng sợ, chúng ta mới vừa rồi vây xem, không biết có bị giết không!
- Tôi suy nghĩ xem có nên chuyển trường không, đi học cùng một tên tội phạm giết người, thật đáng sợ!
- Anh ấy rất đẹp trai nha, không biết có bạn gái chưa!
- Đúng vậy, mình cũng cảm thấy anh ấy rất đẹp trai!
Một ít nữ sinh mê trai hưng phấn nói. ...
Buổi sáng học vẽ tranh, Tần Thiên hiện tại đã không còn tâm tư. Đã vậy còn thêm cả Triệu Chỉ Vân khoái gây sự kế bên, hắn càng không có tâm tình rồi.
- Anh rễ, anh xem một chút, em vẽ ô mai này có đẹp không?
Triệu Chỉ Vân hỏi.
- Có ô mai nào lớn như vậy sao, đây là dưa hấu.
Tần Thiên nhìn bốn quả ô mai lớn bằng tờ giấy, im lặng nói.
- Ai nha, đâu cần so đo nhiều vậy!
Triệu Chỉ Vân mãn bất nói rồi hưng phấn vẽ tiếp, điều này khiến toàn thân cô nàng dính màu.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn chuẩn bị đi tìm Hàn Thi Vũ đùa giỡn một chút. Nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, Chân Như Hoa gọi tới.
- Alo, dì nhỏ râu dài... À, Chân chủ bút, có chuyện gì?
Tần Thiên thuận miệng thiếu chút nữa nói lời nơi trái tim ra.
- Tần ca ca, lúc nào chụp hình đây?!
Chân Như Hoa ngọt ngào hỏi. Tần Thiên vừa nghe, cả người rét run một trận, thiếu chút nữa ói hết bữa sáng.
- Anh rễ, anh không sao chớ?
Triệu Chỉ Vân ở bên cạnh thấy mặt Tần Thiên trắng bệch, vội vàng hỏi.
- Không có chuyện gì!
Tần Thiên khoát tay, sau đó nói với điện thoại:
- Vậy thì hôm nay đi. Hôm nay tôi rãnh!
Hôm nay là khóa vẽ tranh. Tần Thiên có thể nghỉ một ngày để đi chụp ảnh. Dù sao hiện tại bị Triệu Chỉ Vân quấy rầy cũng đã không có tâm tình vẽ.
- Vậy thì tốt quá. Anh ở đâu, tôi phái xe tới đón!
Chân Như Hoa đầu dây bên kia kích động nói, cực kỳ hưng phấn.
- Đại học Quang Châu. Cô phái xe tới đây?
Tần Thiên nói, Chân Như Hoa ok một tiếng rồi cúp máy.
- Triệu Chỉ Vân, em cùng chị Thi Vũ ở đây vẽ tranh, anh có việc muốn đi ra ngoài một chút.
Tần Thiên nói với Triệu Chỉ Vân.
- Không được. Anh rễ, em muốn ở cùng anh một chỗ, không cho phép anh đi loạn. Em vừa nghe anh và nữ nhân khác ước hẹn. Hừ, anh nhất định phải mang em đi. Bằng không em sẽ nói cho chị Thi Vũ rằng anh đi hẹn hò với mỹ nữ.
Triệu Chỉ Vân nắm tay Tần Thiên, lớn tiếng uy hiếp.
Nàng vừa dứt lời, Hàn Thi Vũ đã quay đầu lại, mà cũng có vài người quay đầu lại nhìn. Mọi người nhìn Tần Thiên, em gái ngươi, có Hàn Thi Vũ xinh đẹp bậc này, còn có tiểu di xinh đẹp bên cạnh mà còn muốn đi thông đồng với mỹ nữ khác nữa. Quá vô sỉ rồi, ngươi cũng không chưa cho chúng ta một người? Người như ngươi sớm nên bị trời phạt nha.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân, có xúc động muốn giết chết nàng. Em ôn ào cái gì vậy, khiến mọi người đều biết, mà mỹ nữ cũng không nói, Chân chủ bút kia có thể coi là nữ nhân à, nhiều lắm là một tiểu cô nương đẹp trai râu dài thôi, khẩu vị anh đâu có mặn như thế.
- Hắc hắc, anh rễ, em không phải cố ý!
Triệu Chỉ Vân cười hì hì nói.
- Bây giờ nói chi nữa!
Tần Thiên rất bất đắc dĩ nói, Hàn Thi Vũ mặt đầy ghen tức đi tới rồi.
- Tần Thiên, anh có hẹn với mỹ nữ hả? Để em đi nhìn một chút.
Hàn Thi Vũ âm dương quái khí nói, ghen tuông bộc phát. Lúc trước nàng có thể chịu đựng việc Tần Thiên có nhiều mỹ nữ, nhưng hiện tại nữ nhân bên cạnh Tần Thiên ngày càng nhiều. Anh ấy chiếu cố mình cũng ngày càng ít. Điều này để Hàn Thi Vũ rất không vui.
- Không có, cô nương râu dài không phải mỹ nữ, anh thề!
Tần Thiên giơ ba ngón tay, nghiêm túc nói.
- Hừ! Anh có thề cũng vô dụng, trừ phi để em nhìn thấy người kia.
Hàn Thi Vũ hừ lạnh nói.
- Đúng đấy, anh rễ, mau mau dẫn chúng em đi gặp người kia. Nếu không em và chị Thi Vũ sẽ không tha cho anh. Đúng không, chị Thi Vũ!
Trong nháy mắt, Triệu Chỉ Vân như có dại đầu tường quay qua đu Hàn Thi Vũ.
- Địt, em kì thế!
Tần Thiên buồn bực.
- Hừ, tiểu nha đầu em cũng không phải người tốt lành, vừa rồi còn hướng về phía Tần Thiên mà, sau này giáo huấn em!
Hàn Thi Vũ gõ trán Triệu Chỉ Vân một cái, cả giận nói. Triệu Chỉ Vân nhất thời ngoan ngoãn đứng qua một bên.
- Tần Thiên, em muốn nhìn bộ dạng nữ nhân kia ra sao!
Hàn Thi Vũ uy hiếp.
- Không phải đâu, Thi Vũ, em hãy nghe anh nói...
- Không cần giải thích, em cần phải thấy người thật!
Hàn Thi Vũ cắt đứt.
- Đúng thế!
Triệu Chỉ Vân vội phụ họa.
- Em im!
Tần Thiên và Hàn Thi Vũ đồng thời nhìn Triệu Chỉ Vân quát, Triệu Chỉ Vân vội vàng che miệng, lộ ra một bộ đáng thương nhìn hai người. Nhưng mà chẳng ai để ý tới nàng.
- Tần Thiên, anh không cần giải thích. Hôm nay em muốn nhìn người thật.
Hàn Thi Vũ nói, nàng ngày càng ghen, cũng không biết tại sao hôm nay nàng đặc biệt không vui. Buổi sáng thức dậy thấy Tần Thiên và Lâm Hiểu Di ngủ chung một chỗ đã mất hứng, bây giờ nghe Tần Thiên đi gặp mỹ nữ thì trong lòng càng thêm mất hứng.
- Được rồi, em muốn xem cũng được, nhưng xảy ra chuyện gì anh không phụ trách!
Tần Thiên bất đắc dĩ nói, hi vọng nàng nhìn thấy Chân Như Hoa sẽ không phun ra đồ ăn sáng nay.
- Hừ!
Hàn Thi Vũ hừ lạnh, không nói một lời. Sau đó Tần Thiên dẫn hai người bọn họ ra ngoài trường.