-
Ba người đi tới cửa trường được năm phút, một chiến Audi Q7 đã chạy tới dừng ở trước mặt ba người. Cửa xe mở ra, Chân Như Hoa bước xuống.
- Tần ca ca thân ái. Hoa Hoa nhớ anh muốn chết!
Chân Như Hoa vừa xuống xe, lập tức nhiệt tình vọt về phía Tần Thiên. Triệu Chỉ Vân và Hàn Thi Vũ bên cạnh thấy một người phụ nữ râu dài vọt tới thì thiếu chút nữa đã ói.
- Cô đừng tới đây, nếu không tôi giết cô!
Tần Thiên thấy Chân Như Hoan nhiệt tình cũng vội vàng né tránh. Hắn bị dọa sợ thiếu chút nữa trái tim ngừng đập, Chân Như Hoa nhìn Tần Thiên tức giận, không thể làm gì khác là thu hồi tâm tình. Cô ta mỉm cười đứng nhìn Tần Thiên, để Tần Thiên muốn xỉu.
- Tần Thiên, em khinh bỉ anh, loại nữ nhân này anh cũng muốn!
Hàn Thi Vũ ở một bên nôn khan nói. Sắc mặt trắng bệch, rất khoa trương.
- Anh rễ, em khinh bỉ anh. Em xinh đẹp như vậy anh cũng không muốn, anh lại muốn cô nương râu dài nãy. Hiện tại en cho anh một cơ hội nữa, chúng ta ở chung một chỗ đi!
Triệu Chỉ Vân hưng phấn ôm Tần Thiên.
- Đi đi tiểu nha đầu, ít mò mẫm lung tung.
Tần Thiên gỡ tay của Triệu Chỉ Vân ra rồi sau đó nhìn Hàn Thi Vũ nói:
- Thi Vũ, em nghe anh giải thích, anh và cô ta quan hệ công việc. Cái kia, Chân chủ bút, cô mau giải thích với bạn gái tôi đi. Chúng ta quan hệ công việc.
- Đúng vậy, đúng vậy, tôi và Tần ca ca là... !
Sau đó Chân Như Hoa nói chuyện hai người hợp tác cho hai nữ. Hai nàng vừa nghe bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, dọa chết hai nàng rồi, còn tưởng khẩu vị Tần Thiên biến mặn chứ.
- Đúng rồi, Tần ca ca. Chuyện của Như Yên tôi đã làm xong rồi, rất hoàn hoàn mỹ. Tôi còn nói cho cô ta biết chuyện anh giúp cô ấy, nàng biết xong thật cao hứng. Nhất định sẽ rất cảm kích anh, như thế nào, tôi làm không tệ nhỉ?
Chân Như Hoa đắc ý nói, cô đã quên hai nàng kia còn ở bên cạnh. Tần Thiên thực không đở nỗi bà râu dài này, muốn một tát chụp chết ả, cô nói ít đi một câu sẽ chết à.
- Như Yên là ai?
Hàn Thi Vũ lạnh như băng hỏi, một cổ sát khí từ Hàn Thi Vũ truyền đến dọa cho Tần Thiên phát run.
- Đúng đúng. Như Yên là ai, nói mau nói mau. Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự thì đít sẽ bự!
Triệu Chỉ Vân hát đệm. Trong tay không biết lấy ở đâu ra một cây chủy thủ quơ quơ. Một bộ e sợ thiên hạ không loạn. Tần Thiên nhìn mà muốn bóp chết nàng.
- Hiểu lầm, hiểu lầm. Là đồng nghiệp trong công việc. Chỉ là đồng nghiệp thôi. Anh xin thề, anh và Như Yên không có nửa điểm quan hệ mập mờ!
Tần Thiên giơ ba ngón tay chân thành nói.
- Thật sao!?
Hàn Thi Vũ hoài nghi hỏi lại.
Tần Thiên vội vàng nhìn Chân Như Hoa bên cạnh, hung hăng trợn mắt một cái. Chân Như Hoa lập tức tỉnh ngộ, mình hình như lỡ miệng rồi, vì vậy vội vàng giải thích:
- Đúng, chỉ là quan hệ công việc, lục bình tương phùng, không có chuyện mập mờ gì cả, tuyệt đối không.
- Hừ! Tốt nhất là không có, nếu không anh nhất định phải chết!
Hàn Thi Vũ hung hăng nhéo thắt lưng Tần Thiên, khiến hắn đau đến nhếch miệng.
- Không đâu, anh yêu em nhất, có em rồi làm sao còn đi tìm nữ nhân khác được!
Tần Thiên ôm Hàn Thi Vũ dụ ngọt.
- Ừm, anh nói vậy có nghĩa không thương bọn người chị Tiêu Du.
Hàn Thi Vũ cười hỏi lại.
- A... Cái này, khụ khụ, đến giờ rồi. Kia... anh muốn đi công tác, các em mau trở về lớp. Nếu không lão sư điểm danh mà vắng mặt thì sẽ bị trừ điểm học phần. Cứ như vậy nha, anh đi trước!
Tần Thiên nói xong buông Hàn Thi Vũ ra, nhưng lại bị cô nàng kéo lại.
- Không cho đi, em muốn cùng đi với anh, tránh cho anh làm loạn!
Hàn Thi Vũ nói.
- Đúng đây đúng đấy, em cũng muốn giám sát anh. Em muốn thay chị giám sát anh!
Triệu Chỉ Vân vội vàng phụ họa.
- Cái này... Không có tiện đâu!
Tần Thiên bị làm khó nói.
- Làm sao lại không, chúng ta cũng không quấy rối, chỉ đứng nhìn thôi, mà chúng em cũng chưa từng thấy chỗ chụp ảnh tạp chí.
Hàn Thi Vũ cười nói.
- Đúng thế!
Triệu Chỉ Vân tiếp tục góp gió củi lửa thả tay người. Tần Thiên đã không thèm đếm xỉa nàng.
Tần Thiên thấy Hàn Thi Vũ kiên trì, không còn cách nào, đành nhìn về phía Chân Như Hoa:
- Chân chủ bút, có làm phiền cô không. Nếu có vậy sẽ không tốt. Có lẽ...
Tần Thiên vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Chân Như Hoa.
Chân Như Hoa lập tức hiểu ý, vội vàng đáp lời:
- Không thành vấn đề, xe khá lớn có thể ngồi bốn người.
- Đéo đỡ được!
Tần Thiên thiếu chút nữa hộc máu. Em gái cô, lão tử muốn cô nói không tiện mà. Cô nghĩ gì thế.
Chân Như Hoa dĩ nhiên không biết, còn tưởng rằng Tần Thiên thật sợ phiền toái đây.
- Nếu không phiền, vậy cám ơn Chân chủ bút rồi, chúng ta lên xe nào!
Hàn Thi Vũ nói xong lên xe, thật giống như đang đi xe mình. Triệu Chỉ Vân cũng gấp theo sau, nàng còn quay về phía Tần Thiên làm mặt quỷ.
- Hừ, tiểu nha đầu em, lần sau coi anh có tét mông em hay không!
Tần Thiên thầm nghĩ, sau đó cũng lên xe.
- Lâm lão sư, cô không biết hôm nay hợp à, trước kia trễ còn chưa tính, hôm nay trọng yếu như vậy lại trễ, cô không muốn làm việc nữa hả?
Lâm Hiểu Di vừa vào phòng làm việc, Chu Kim Đào đã mắng, những người khác không dám lên tiếng chỉ im lặng nhìn.
- Chu chủ nhiệm, tôi trể lúc nào, một phút đồng hồ nữa mới trễ, mà ta trước kia không đến trễ lần nào cả!
Lâm Hiểu Di lấy điện thoại di động ra chỉ đồng hổ cho Chu Kim Đào xem, trong lòng rất không thoải mái, vừa đúng giờ trể lúc nào chứ.
- Hừ! Cô nhìn một chút trên tường xem, tám giờ ba mươi bảy phút rồi!
Chu Kim Đào cũng không nhìn điện thoại Lâm Hiểu Di mà chỉ vào đồng hồ treo tường, lạnh lùng nói.
Lâm Hiểu Di nhìn thoáng qua đồng hồ, đích xác là tám giờ ba mươi năm phút, nhưng điện thoại di động của mình lại là tám giờ hai mươi chín phút, tại sao thời gian lại khác nhau, chẳng lẽ điện thoại của mình bị hư.
- Hừ! Cô tháng này không có tiền thưởng, ngồi xuống hợp đi!
Chu Kim Đào lạnh lùng nói, sau đó không để ý tới Lâm Hiểu Di nữa, đi qua một bên ngồi xuống, trong lòng Lâm Hiểu Di rất khó chịu, mình mới trễ một lần đã bị khấu trừ tiền thưởng, theo quy định phải trễ ba lần mới bị khấu trừ, không nghĩ tới Chu Kim Đào dám làm trái, Lâm Hiểu Di lập tức đi tới trước mặt Chu Kim Đào, chuẩn bị lý luận.
Nhưng Tiểu Phương chớp mắt ý bảo nàng không nên đi qua, Lâm Hiểu Di thấy thế nên tạm thời bỏ qua, tìm cái ghế ngồi xuống.
- Khụ khụ... Chúng ta tiếp tục, hôm nay là ngày hợp, nhưng vài đồng nghiệp dù biết rõ vẫn đến trễ, ảnh hưởng đến chúng ta, tôi hi vọng chuyện như thế sau này không xảy ra nữa, lão sư phải biết tuân thủ quy định, nếu không thì làm sao có thể dạy bảo học sinh.
Chu Kim Đào vừa nói, vừa nhìn Lâm Hiểu Di, rõ ràng nhằm cô.
- Chu chủ nhiệm, tôi không nhận được thông báo hôm nay hợp!
Lâm Hiểu Di đứng lên khó chịu nói.
- Làm sao có thể, ngày hôm qua tôi tự mình kêu Tiểu Phương thông báo cho mọi người.
Chu Kim Đào nhíu mày nói.
- Thật xin lỗi, Chu chủ nhiệm, tôi ngày hôm qua quên mất.
Tiểu Phương vội vàng đứng lên nói.
- Ừ, đã như vậy, vậy thì bắt đầu hợp đi.
Chu Kim Đào nói, Tiểu Phương vội vàng lôi kéo Lâm Hiểu Di ngồi xuống.