Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 605 - Chương 610: Chủ Nhiệm Hệ Trả Thù (2)

 Chương 610: Chủ Nhiệm Hệ Trả Thù (2) Chương 610: Chủ Nhiệm Hệ Trả Thù (2) Chương 610: Chủ Nhiệm Hệ Trả Thù (2)

-

- Nội dung chủ yếu của buổi hợp hôm nay là bàn kế hoạch chuẩn bị nội dung cho buổi kỉ niệm trường, việc này vốn giao cho Lâm lão sư, nhưng thấy biểu hiện hôm nay của cô ấy, tôi cảm thấy chuyện này giao cho cô ấy làm không ổn, cho nên tôi quyết định giao lại cho Hà lão sư, sau này mọi người phải toàn lực phối hợp với Hà lão sư, Lâm lão sư, cô bàn giao việc cô đã làm lại hết cho Hà lão sư đi.

Chu Kim Đào nhìn đám người nói, sau đó nhìn về phía nữ lão sư bên cạnh, nữ lão sư này vốn là thực tập sinh nhưng có vóc dáng xinh đẹp, Chu Kim Đào vừa nhận chức không được mấy ngày, thực tập lão sư đã trở thành lão sư chính, một người thực tập mà không cần 2 tháng đã trở thành nhân viên chính thức thì có chút sai quy định, nhưng rất nhiều người cũng biết, bởi vì nàng có một chân với lão sắc quỷ Chu Kim Đào này, cho nên không dám nói gì.

- Không được, Chu chủ nhiệm, chuyện này vốn do tôi làm, tôi đã hoàn thành rồi, tại sao có thể chuyển giao cho người khác, cho dù tôi đến trể một lần, ông cũng không thể vì thế mà giao thành quả của tôi cho người khác.

Lâm Hiểu Di tức giận, mình tân tân khổ khổ làm gần xong giờ lại chấp tay đưa cho người khác, sao cam lòng.

- Lâm lão sư, tôi hi vọng cô hiểu, lần này kỷ niệm ngày thành lập trường là quốc khánh hai mươi năm cũng không phải trò đùa, nếu làm hư thì sao, mặc dù cô chỉ đến trể một lần, nhưng việc này có thể thấy được phẩm chất một người, cô quá lười nhát, kỷ niệm ngày thành lập trường lớn như vậy, nếu cô phạm sai lầm thì sao, cô gánh nổi trách nhiệm này à, hi vọng cô phối hợp, cứ như vậy đi, tan họp!

Chu Kim Đào lạnh lùng nói, nói xong đứng lên rời đi, căn bản không để ý tới Lâm Hiểu Di.

- Hừ! Đấu với tôi, cô còn non lắm, sớm muộn cô cũng phải tự nguyệt khỏa thân đến trước mặt tôi van cầu tôi ngủ cùng cô thôi.

Trong lòng Chu Kim Đào thầm nghĩ.

- Lâm lão sư, chuẩn bị xong tài liệu thì đưa lại cho tôi, tôi chờ.

Hà Minh Ngọc nhìn Lâm Hiểu Di lớn lối nói, nói xong xoay người rời đi, Lâm Hiểu Di tức thiếu chút đứng lên tát ả một phát, nhưng bị Tiểu Phương kéo lại, Đại học Quang châu cũng không phải trường công, nó được tư nhân đầu tư, cả trường lấy hình thức buôn bán vận hành, lão sư ký hợp đồng mới có thể vào làm, ở đây làm phải tuân theo quy định của cấp trên nếu như không nghe có thể sẽ bị đuổi việc, cho nên Tiểu Phương kéo Lâm Hiểu Di lại, tránh Lâm Hiểu Di tức giận làm mất việc thì phiền toái, hiện tại Hà Minh Ngọc và chủ nhiệm hệ có một chân, là người tâm phúc của hắn.

Đám đồng nghiệp cũng khó chịu Hà Minh Ngọc, nhưng không người nào dám nói gì.

- Tiểu Phương, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!

Lâm Hiểu Di nhìn Tiểu Phương không giải thích được hỏi.

- Hiểu Di, cô chọc lão sắc lang kia hả, lão hôm nay đặc biệt nhằm vào cô, buổi sáng hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy lão điều chỉnh đồng hồ làm thời gian chạy nhanh hơn bình thường.

Tiểu Phương hỏi lại.

- Cái gì, buồn cười, Tiểu Phương, đi, theo tôi tìm hắn lý luận!

Lâm Hiểu Di vừa nghe, nhất thời giận dữ, lập tức kéo Tiểu Phương đi tới phòng làm việc Chu Kim Đào, nhưng bị Tiểu Phương kéo lại.

- Cô ngu hả, cô không có chứng cứ thì làm sao lý luận, cô không muốn nghỉ làm à.

Tiểu Phương nói.

- Không phải cô thấy à!

Lâm Hiểu Di nói.

- Đúng vậy, tôi thấy, nhưng tôi không có chứng cớ, chúng ta đi qua rất dễ sẽ bị nói thành thông đồng nói xấu hắn, đến lúc đó bị hắn trả đũa sẽ thảm, có thể mất việc.

Tiểu Phương nói, cô rất quan tâm phần công việc này, có thể tìm được công việc lương cao, mà còn không quá cực khổ cũng không dễ, cô cũng không muốn mất việc, cho nên dù có chứng cớ, Tiểu Phương cũng sẽ không cùng Lâm Hiểu Di đi vạch mặt với chủ nhiệm, bởi vì nàng biết, Chu Kim Đào có quan hệ với lãnh đạo, hắn chỉ cần một câu thì cô có thể sẽ mất việc.

- Tôi thấy thôi bỏ đi, nói miệng không bằng chứng, trong lòng mặc dù không thoải mái, nhưng không có biện pháp, cô nhịn chút đi. Không biết lão sẽ còn chiêu gì nhằm vào cô nữa đây.

Lâm Hiểu Di phiền não xoay người trở về phòng làm việc của mình.

Trong phòng của Chu Kim Đào.

Giờ phút này, Hà Minh Ngọc đang ngồi trên đùi Chu Kim Đào, mà tay hắn đang xoa xoa nắn nắn bộ ngực của nàng.

- Ừm... Chu chủ nhiệm, anh không nên làm vậy, nếu như bị người thấy sẽ không tốt.

Hà Minh Ngọc rên lên vài tiếng, không ngừng cựa quậy để khe rảnh cạ cạ vào dương vật của Chu Kim Đào để hắn nóng cả người.

- Không có chuyện gì, tiểu mỹ nhân, anh đã khóa cửa rồi không ai vào được đâu, hai vú của em càng lúc càng lớn đó.

Chu Kim Đào mê đắm bóp bóp. Một tay luồn xuống váy nàng chơi, đưa tay vào trong khe chơi đùa.

- Chu chủ nhiệm thật đáng ghét, giễu cợt nhân gia, ngực em không phải được anh mỗi ngày sờ nắn sao. Em đâu có để ai khác ngoài anh chạm vào nó chứ.

Hà Minh Ngọc giãy giụa eo thon nói.

- Vậy là nhờ công của anh rồi, mỗi ngày anh đều bóp nó mới lớn được như vậy đó. Lớn một chút mới tốt, nữ nhân phải có vòng ngực to mới đẹp.

Chu Kim Đào cười, hai tay hắn bắt đầu cởi quần áo Hà Minh Ngọc, sau khi cởi xong hắn đặt Hà Minh Ngọc lên bàn, giang hai chân nàng ra rồi đưa mặt.

- Đến đây đi, Chu chủ nhiệm, em muốn.

Hà Minh Ngọc vũ mỵ rên rĩ, Chu Kim Đào nghe thế máu nóng trong người xục sôi bắt đầu cởi quần vác thương ra trận. Tràng đại chiến mở màn. ...

- Như Hoa tỷ tỷ, ria mép của chị thật đẹp, em có thể sờ một chút không?

- Cái kia, thôi được rồi!

Chân Như Hoa bất đắc dĩ nói.

Nói đến râu mép, đây chính là thống khổ của Chân Như Hoa, nàng từ nhỏ đã có tỉ lệ sinh dục không đều, cho nên sau khi lớn lên trở nên bất nam bất nữ, thường xuyên bị cười nhạo, vì thế nàng không dám hy vọng xa vời vào tình yêu, chỉ có liều mạng cố gắng làm việc quên mất chính mình, ai dám nói râu mép của nàng, Chân Như Hoa tuyệt đối sẽ mở miệng mắng to, cho nên người của công ty cũng rất sợ nàng.

Triệu Chỉ Vân không có chuyện gì lại dám lấy ria mép của nàng ra đùa, Chân Như Hoa lập tức phát hỏa, bất quá nghĩ lại nàng là bạn của Tần Thiên, nên ráng nhịn xuống.

- Chỉ Vân, sao lại không hiểu chuyện, mau xin lỗi người ta đi!

Tần Thiên cảm nhận được cảm xúc Chân Như Hoa biến hóa, vội vàng quát Triệu Chỉ Vân, bắt nàng nói xin lỗi, ngươi thấy người ta có chổ khác người thì lấy nó ra trêu chọc thì không nên. Hơn nữa, bây giờ đang lái xe, nếu Chân Như Hoa khó chịu bảo nỗi thì sẽ có chuyện.

- Hì hì, thật xin lỗi, như Hoa tỷ tỷ!

Triệu Chỉ Vân cuốn ba tất lưỡi xin lỗi.

- Không sao.

Chân Như Hoa tùy ý cười cười, sau đó nói tiếp:

- Chúng ta xắp tới khu tạp chí rồi.

Vừa nói, xe đã rẽ vào một chỗ ngoặt đi vào một khu kiến trúc, kiến trúc này vô cùng kỳ quái, cực kỳ cổ xưa, nhìn qua thật giống như một nhà xưởng vứt đi.

Ban đầu nơi này là một khu công nghiệp bị vứt bỏ, sau bị mua lại đổi thành một trụ sở nghệ thuật, rất nhiều công ty nghệ thuật, tạp chí xã, và rất nhiều công ty chuyên về nghệ thuật cũng chuyển vào nơi này.

Tần Thiên biết nơi đây, bởi vì hắn học mỹ thuật tạo hình cho nên trước kia thường xuyên cùng Phong Tử tới đây xem triển lãm tranh.

Bình Luận (0)
Comment