Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 609 - Chương 614: Dạy Dỗ Trương Hồng

 Chương 614: Dạy Dỗ Trương Hồng Chương 614: Dạy Dỗ Trương Hồng Chương 614: Dạy Dỗ Trương Hồng

-

- Lâm lão sư, tôi tới tiếp nhận việc cô làm mấy hôm nay, cô chuẩn bị xong chưa.

Cửa phòng làm việc đẩy ra, Hà Minh Ngọc đi vào, sắc mặt vẫn còn hồng nhuận một mảnh, trên người tản ra chút ít mùi tanh, cô ta mới cùng chủ nhiệm hệ vờn nhau xong đã đến phòng của Lâm Hiểu Di. Lâm Hiểu Di nhìn Hà Minh Ngọc, trong lòng cười lạnh, nữ nhân dựa vào thân xác của mình để leo lên là người mà cô xem thường nhất.

- Cầm đi.

Lâm Hiểu Di lấy công văn ra, Hà Minh Ngọc đưa tay cầm lên, mở ra nhìn một chút.

- Ừ, rất tốt, Lâm lão sư, cám ơn nhiều.

Hà Minh Ngọc đắc ý nói, sau đó xoay người rời đi.

Hà Minh Ngọc chân trước mới vừa đi, chủ nhiệm hệ Chu Kim Đào chân sau đã vào, trực tiếp khóa cửa phòng lại, cười lạnh đi tới Lâm Hiểu Di.

- Ông muốn làm gì?!

Lâm Hiểu Di cẩn thận nhìn Chu Kim Đào, trong lòng rất tức giận, Chu Kim Đào quá vô sỉ, không chiếm được mình thì lợi dụng chức vụ làm khó mình.

- Hừ! Lâm lão sư, tôi tới chỉ muốn nói cho cô biết, cô tốt nhất biết điều nghe lời của tôi, nếu không, công việc của cô sẽ rất không thuận lợi.

Chu Kim Đào cười lạnh nói, trong mắt đầy vẻ đắc ý, trong lòng thầm nghĩ, ngươi chỉ là một nữ giáo sư không có bối cảnh lại dám đắc tội Chu Kim Đào ta, ta không chậm rãi đùa chơi chết ngươi, ta sao còn gọi là Chu Kim Đào.

- Ông uy hiếp tôi?

Lâm Hiểu Di giận quát.

- Uy hiếp cô thì thế nào, cô có thể làm gì tôi?

Chu Kim Đào hào phóng thừa nhận chính mình uy hiếp Lâm Hiểu Di, cực kỳ lớn lối.

- Ông... !

Lâm Hiểu Di tức phát run mà không biết nói cái gì cho phải.

- Tôi cái gì, Lâm lão sư, cô cứ nghĩ đi, nghĩ thông rồi thì biết điều một chút tới phòng làm việc của tôi, ta tùy thời chờ cô. Đúng rồi, đã quên nói cho cô biết, phòng làm việc này của cô tôi đã cho Hà lão sư rồi, cô ấy bây giờ là phụ tá của tôi, cần phải có một phòng làm việc đặc biệt, cô mau thu dọn đồ đạc rồi ra bên ngoài đi.

Chu Kim Đào âm hiểm cười nói, nói xong xoay người đi ra ngoài.

- Tên vô sỉ, Chu Kim Đào!

Lâm Hiểu Di tức giận chửi ầm lên để rất nhiều người vây xem, mọi người không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

- Nhìn cái gì, không cần công việc nữa à?

Chu Kim Đào nhìn mọi người nghiêm mặt quát, xoay người nhìn Lâm Hiểu Di cười lạnh một tiếng, rồi trở về phòng làm việc của mình.

Lâm Hiểu Di tức ngồi trên ghế, bộ ngực kịch liệt phập phồng.

- Lâm lão sư, thật không tốt, cô chuẩn bị khuân đồ ra đi.

Lúc này, Hà Minh Ngọc lại tới, trong tay bưng một cái rương lớn, đặc biệt chọc tức Lâm Hiểu Di.

Người phía ngoài thấy thế rất kỳ quái, cũng không biết tại sao Lâm Hiểu Di đắc tội Chu Kim Đào, mà hắn lại muốn nhằm vào nàng.

- Đợi một chút!

Lâm Hiểu Di lạnh lùng nói, sau đó đứng lên bắt đầu thu thập mình của đồ. ...

- Rất tốt, rất tốt, quá hoàn mỹ, quả thực là ông trời tác hợp, tạp chí này vừa ra nhất định sẽ thu về lợi nhuận lớn.

Chân Như Hoa nhìn ba người Tần Thiên hưng phấn cười cười, nàng đã tưởng tượng ra cảnh tượng vinh quang sau này.

- Khụ khụ, cái này, đã chụp ảnh cả buổi sáng rồi hiện tại sắp mười hai giờ, có nghỉ không?

Tần Thiên buồn bực nói, hai nàng bên cạnh cũng khá mệt, dù lúc trước các nàng hưng phấn cách mấy nhưng phải đứng đủ tư thế, rồi thay phiên thay đổi trang phục cũng tốn rất nhiều sức.

- Hắc hắc, thật xin lỗi, là tôi không tốt, nhất thời kích động quên mất thời gian, vậy chúng ta đi ăn cơm, cơm nước xong rồi trở về tiếp tục làm việc.

Chân Như Hoa lên tiếng, thật vất vả mới mời Tần Thiên tới một lần, nhất định phải chụp nhiều một chút, nếu không không biết lúc nào có thể tìm nữa.

- Móa, không phải chứ, xế chiều còn muốn chụp, giết tôi đi!

Tần Thiên trợn mắt.

- Em không muốn thấy Trương Tử Nghiên nữa, em phải về nhà nghỉ ngơi.

Triệu Chỉ Vân mệt mỏi lên tiếng, Hàn Thi Vũ cũng không muốn nói chuyện.

- Hắc hắc không có việc gì, kiên trì một chút, buổi trưa cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút, mọi người sẽ không mệt mỏi nữa, tốt lắm, tất cả mọi người giải tán ăn cơm đi.

Chân Như Hoa lên tiếng, nhân viên làm việc cũng mệt mỏi gần chết, vừa nghe giải tán, lập tức chạy như bay ra ngoài, đầu cũng không quay lại.

- Đi thôi, Tần Thiên, hai vị muội muội, tôi đã đặt vị trí trước ở phòng ăn nước Pháp rồi, cùng đi ăn nhé.

Chân Như Hoa nói rồi dẫn ba người ra ngoài. ...

Ăn cơm trưa xong, ba người tiếp tục chụp ảnh, chân Như Hoa cố gắn níu giữ ba người cả ngày mới để cho họ rời đi. Hơn nữa cho ba người mỗi người một vạn tệ, bất quá ba người rất giàu nên hoàn toàn không hứng thú gì với số tiền này, tiện tay nhét đại vào xe rồi lái xe về nhà.

- Em muốn tắm, sau đó ngủ, ngủ chết luôn.

Triệu Chỉ Vân nói.

- Em cũng muốn tắm, sau đó ngủ, anh không cần gọi em ăn cơm.

Bây giờ cả người Hàn Thi Vũ đều đau nhức, khốn khổ muốn chết, Tần Thiên thì khác, hắn vẫn khỏe khoắn chẳng có việc gì cả.

- Anh thấy hai người các em cũng là Tu Luyện Giả rồi, mệt cái gì chứ, tắm rửa, tu luyện một chút sẽ phục hồi cơ năng ngay.

Tần Thiên nói với, nhưng hai người không có để ý tới hắn, rối rít đi vào phòng tắm.

- Thi Vũ tỷ tỷ, chúng ta cùng tắm đi.

- Được.

Hai nàng cùng nhau vào trong phòng tắm, Tần Thiên nhìn mà thèm, cũng muốn vào tắm cùng.

Đang suy nghĩ, điện thoại Tần Thiên vang lên, vừa lấy ra nhìn thì thấy Phong Tử gọi tới, lập tức bắt máy.

- Alo, Phong Tử, tra được ai là cố chủ chưa?

Tần Thiên hỏi.

- Tra ra rồi, một nữ nhân tên Trương Hồng, lão bản của công ty may, có muốn phái người thịt ả không?

Phong Tử hỏi lại.

- Không cần, tao tự mình tới là được, mày giải quyết đám người kia đi, để tao qua gặp thi thể là được.

Tần Thiên nói rồi cúp điện thoại.

- Hừ! Không biết sống chết, lại dám tìm người đối phó ta, xem ra không cho bà một chút giáo huấn, thì bà cũng không biết tại sao tôn ngộ không không chơi gái.

Tần Thiên lầu bầu, không biết hắn từ nơi nào học được một câu như vậy.

Sau đó Tần Thiên rời nhà, lái xe đi tới quầy rượu, Phong Tử đã chuẩn bị bốn thi thể trong túi nhựa màu đen.

- Được rồi, mày đi làm việc của mình đi.

Tần Thiên nói, Phong Tử gật đầu xoay người rời khỏi phòng, Tần Thiên bỏ những thi thể này vào trong không gian giới chỉ, rồi rời khỏi phòng. ...

- Chuyện gì xảy ra, tại sao đến giờ vẫn không có tin tức, điện thoại gọi cũng không được, vì sao?

Trong phòng làm việc, Trương Hồng nhìn điện thoại di động lầu bầu, không biết tại sao, trong lòng nàng có dự cảm rất xấu.

Sáng sớm đã cho người mướn bốn lính đánh thuê đi bắt cóc Tần Thiên, đến hiện tại cũng đã qua 7 tiếng, nhưng một chút tin tức cũng không có, điện thoại gọi cũng không được, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến nàng bất an vô cùng.

Suy nghĩ một chút, Trương Hồng liền lấy điện thoại di động ra gọi.

- Alo, Vương thúc, hiện tại một chút tin tức cũng không có, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?.

Trương hồng bất mãn hỏi.

Bình Luận (0)
Comment