Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 610 - Chương 615: Lương Như Yên Tìm Hỗ Trợ

 Chương 615: Lương Như Yên Tìm Hỗ Trợ Chương 615: Lương Như Yên Tìm Hỗ Trợ Chương 615: Lương Như Yên Tìm Hỗ Trợ

-

- Đại tiểu thư yên tâm, những người đó đều là người trải qua rèn luyện trong chiến tranh, rất mạnh, đối phó một tên có chút võ công không thành vấn đề, cô kiên nhẫn chờ một chút, tôi thử liên lạc xem thế nào, có tin tức lập tức sẽ nói cho cô biết.

Điện thoại bên kia nói.

- Tốt, ông liên lạc đi, tôi có dự cảm xấu.

Trương Hồng nói xong cúp điện thoại, xoay người chuẩn bị ngồi xuống.

- A!

Trong nháy mắt, ae cả kinh kêu lên cứ như nhìn thấy quỷ vậy, bị hù dọa sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, cả người cũng phát run đứng không vững.

Bởi vì, giờ phút này, Tần Thiên đang ngồi nghiêng chân trên ghế tổng tài trước mặt, cười như không người nhìn nàng, trong tay cầm một thanh khảm đao dài dài, phía trên lưỡi đao còn loang lổ vết máu đã biến thành màu đen.

- Cậu... Cậu làm thế nào ở đây, vào bằng cách nào?

Trương Hồng run run hỏi.

- Bà nói xem!

Tần Thiên cười nói.

- Bangbang! Chủ tịch, tôi là Tiểu Lưu an ninh, cô bên trong không có sao chứ!

Lúc này, phía ngoài truyền vào thanh âm.

Trương Hồng muốn hét to, nhưng Tần Thiên đã cầm khảm đao gác trên cổ của nàng, để nàng phải ngậm miệng lại.

- Tôi... Tôi không sao, ngươi đi xuống đi.

Trương Hồng khẩn trương nói, hai chân đã không nghe sai sử muốn quỳ xuống.

- Tốt, có gì tùy thời gọi tôi.

An ninh lên tiếng rồi rời đi, Tần Thiên thấy thế thì để dao găm xuống, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế.

- Cậu... Cậu muốn làm gì?

Trương Hồng hoảng sợ hỏi.

- Không làm gì, đưa lễ vật cho cô, thấy những túi kia không, cô mở ra một cái xem đi.

Tần Thiên cười híp mắt nói.

- Kia... Đây là gì?

Trương hồng hỏi, không dám tiến lên mở ra, cô sợ thấy cái gì không nên thấy.

- Mở ra xem chẳng phải sẽ biết, đi đi, cô không mở tôi sẽ cắt cổ cô

Tần Thiên cười nói, bộ dáng thoạt nhìn rất thân thiện, nhưng trong mắt Trương Hồng, tên này rất kinh khủng, còn kinh khủng hơn cả ác ma, cô gần muốn đái ra quần nữa rồi.

- Tôi... Tôi phải mở sao?

Trương Hồng run rẩy đi tới bốn túi đen, run run đưa ta kéo khóa một túi, thời gian như chậm dần, dù cô có cố gắng kéo chậm thì cái túi cũng dần được mở ra, cô nhắm mắt lại không dám nhìn.

- Xem một chút đi, cô không xem thì dao găm trong tay tôi sẽ rất vui đó, bởi vì nó có thể uống máu rồi.

Tần Thiên vẫn cười.

- Vâng... vâng!

Trương hồng vội gật đầu, chầm chậm mở mắt ra.

- A!

Lúc này, Trương Hồng hét lớn, bị hù té trên đất, đái ra một vũng, cô liều mạng thối lui ra sau, nước mắt ào ào chảy xuống.

Bởi vì trong túi đen là một thi thể máu chảy lâm ly, ánh mắt trợn lớn, vẻ mặt phẫn nộ, chết không cam lòng.

- Như thế nào, thấy hắn có quen không?

Tần Thiên nhìn hỏi, đi tới cầm bốn đầu người lên. Đầu người đã bị chém đứt lìa rồi, nên hắn cầm lên rất nhẹ nhàng, Tần Thiên cầm đầu người đi tới trước mặt Trương Hồng.

- Không được qua đây!

Trương Hồng hoảng sợ hô lớn, gắt gao che mắt, không dám nhìn đầu người này, quá kinh khủng, quá máu tanh rồi, Tần Thiên là ai mà mình phái đi bốn cao thủ lại bị hắn giết? Thi thể giờ ở đây đây.

- Hừ! Tôi đã cảnh cáo bà, không nên trả thù, nhưng bà vẫn không vâng lời, không tìm chết sẽ không chết, giờ bà đã muốn, tôi sẽ thành toàn cho bà.

Tần Thiên lạnh lùng nói, một tay kéo Trương Hồng đến gần cửa sổ.

- A!... Không nên, đừng có giết tôi, đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi không dám, không dám nữa, xin cậu đừng giết tôi, cậu muốn thế nào cũng được, xin cậu tha tôi, sau này không dám nữa.

Trương Hồng hoảng sợ cầu khẩn.

- Hừ! Tôi làm sao có thể tin lời bà, vạn nhất bà tìm người tới giết tôi lần nữa thì làm sao, tôi thấy hay giết bà để vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Tần Thiên nói, tiếp tục kéo Trương Hồng đi tới gần cửa sổ.

- Không nên, tôi không dám nữa, tôi nói thật, sẽ không trả thù nữa, cậu muốn như thế nào cũng được, xin cậu tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa!

Trương Hồng khóc lớn, phấn son trên mặt bị nước mắt phai nhòa, gương mặt càng thêm khó coi, nếu đi đóng phim kinh dị thì cũng không cần hóa trang.

Tần Thiên thấy thế có chút im lặng, hắn cũng không nghĩ tới giết Trương Hồng, chỉ hù dọa ả một chút thôi, bây giờ thấy đủ nên ngừng lại.

- Hừ! Tôi cho bà thêm một cơ hội, tạm thời tha bà khỏi chết, sau này nếu bà còn dám làm trái ý tôi, kết quả... hừ...

Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Dạ dạ, tôi không dám, đánh chết cũng không dám nữa.

Trương Hồng vội quỳ gối trước mặt Tần Thiên hứa.

- Tốt, từ nay về sau không được nhằm vào Lương Như Yên, không được phái người đi hại cô ấy, còn có, bồi thường một trăm triệu nhân dân tệ cho tôi.

Tần Thiên lên tiếng, không cho nữ nhân này một chút trừng phạt, chắc ả sẽ không nhớ việc hôm nay đâu

- Vâng, tôi làm được, lập tức ghi chi phiếu đây!

Trương Hồng vội nói, hiện tại bảo vệ tánh mạng quan trọng nhất, tiền bạc còn kiếm lại được, quân tử báo thù mười năm không muộn.

- Không cần, tôi cho bà tài khoản, trong vòng mười phút sau mà tài khoản kia không nhận được tiền, thì bà sẽ chết!

Tần Thiên vừa nói vừa bổ xuống bàn làm việc của Trương Hồng một đao, Trương Hồng không khỏi phát run.

- Dạ!

Trương Hồng sợ hãi nói.

Sau đó Tần Thiên đưa số tài khoản ngân hàng của mình cho Trương Hồng, cô lập tức gọi tài vụ chuyển tiền vào số tài khoản này, không dám chậm trễ.

Chỉ chốc lát, Tần Thiên nhận được tin nhắn, tiền đã được chuyển vào thẻ của mình.

- Hừ! Lần này bỏ qua cho bà, không có có lần sau đâu, nhớ lấy!

Tần Thiên cảnh cáo Trương Hồng, ném khảm đao nghiêng người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trương Hồng nhìn cũng u mê, phòng này cao như vậy mà Tần Thiên lại dám nhảy xuống, hắn không muốn sống nữa à.

Nhưng Tần Thiên chẳng có chuyện gì, trên tay giống như có tơ nhện dính vào trên vách, Tần Thiên theo vách tường đi xuống, rất nhanh đã biến mất trên đường cái.

Trương Hồng nhìn Tần Thiên rời đi, nhất thời thở phào nhẹ nhõm ngồi trên ghế, thở nặng nề, qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, nhìn mớ thi thể kia, vội vàng dùng chăn lông che lên, rồi lấy điện thoại ra gọi.

- Vương thúc, đã xảy ra chuyện, ông mau tới chổ tôi, đám người ông thuê đã bị Tần Thiên giết chết, hắn mang theo thi thể tới chỗ của tôi đây, hiện tại thi thể còn đang ở đây, ông mau tới mang đi đi, tôi sợ lắm.

Trương Hồng nói gấp.

- Cái gì! Đại tiểu thư, cô không sao chớ, tôi lập tức tới ngay.

Vương thúc cúp điện thoại. ...

Tần Thiên rời phòng làm việc Trương Hồng chuẩn bị trở về, nhưng đột nhiên thấy công ty Lương Như Yên cách đó không xa, cũng không biết cô nàng này đã tan việc chưa, hắn lấy điện thoại ra gọi cho cô nàng.

- Này! Mỹ nữ, tan việc chưa?

Tần Thiên cười hỏi.

- Tần Thiên hả, anh mau tới cứu tôi!

Điện thoại bên kia, truyền đến tiếng Lương Như Yên gấp gáp.

- Có chuyện gì thế?

Tần Thiên hỏi.

- Anh mau tới đây, Đặng Sơn đang ở bên ngoài phòng làm việc, anh mau tới cứu tôi, tôi đang trong phòng làm việc, Đặng Sơn đang phá cửa.

Bình Luận (0)
Comment