Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 611 - Chương 616: Đặng Sơn Muốn Chết

 Chương 616: Đặng Sơn Muốn Chết Chương 616: Đặng Sơn Muốn Chết Chương 616: Đặng Sơn Muốn Chết

-

Lương Như Yên gấp gáp hô, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng đập cửa kịch liệt.

- Ừm, tôi lập tức chạy qua.

Tần Thiên nói xong cúp điện thoại, chạy tới công ty Lương Như Yên.

Vốn hắn cách công ty Lương Như Yên cũng không xa, chỉ chốc lát đã tới, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Lương Như Yên dựa sát vào tường trong phòng làm việc, đang gấp gáp nhìn chung quanh qua cửa sổ thủy tinh.

Tần Thiên vừa thấy, vung tay lên, lập tức một sợi tơ trong suốt từ trong tay hắn bay vụt ra ngoài, sợi tơ bay ra dính trên cửa sổ thủy tinh nơi Lương Như Yên đang đứng, sau một khắc, Tần Thiên cũng bay lên, nháy mắt đã hiện ra trước mặt Lương Như Yên, Lương Như Yên đang hoảng sợ nhìn qua cửa sổ chợt thấy một bóng người đột nhiên hiện ra trước mặt mình, để cô nàng giật mình liên tục lùi về sau, thiếu chút nữa té trên đất.

Mà Tần Thiên đã đưa tay mở cửa sổ, lắc mình nhảy vào.

- Là tôi, không cần sợ, Lương tổng!

Tần Thiên thấy Lương Như Yên bị dọa hỏng, cười nói.

- Là anh à, Tần Thiên, làm tôi sợ muốn chết, tại sao anh tới nhanh như vậy, còn có tại sao anh có thể từ ngoài cửa sổ vào, anh là Spider Man à?

Lương Như Yên giật mình nhìn Tần Thiên, vỗ vỗ bộ ngực hỏi.

- Đúng vậy, tôi chính là Spider Man .

Tần Thiên cười nói.

- Anh nằm mơ đi, nói hưu nói vượn.

Lương Như Yên liếc Tần Thiên một cái, Tần Thiên bất đắc dĩ khoát khoát tay, đầu năm nay nói thật cũng khó khăn nhỉ.

- Bangbang! Như Yên, em mở cửa đi, em không mở cửa, tối nay anh sẽ không đi.

Lúc này, thanh âm Đặng Sơn từ bên ngoài vang lên.

- Tần Thiên, anh mau giúp tôi đuổi Đặng Sơn đi, phiền chết được, tôi còn một đống việc chưa có làm xong đây.

Lương Như Yên nhìn Tần Thiên nói, tối nay còn có một đống công việc chưa làm, nàng còn đang chuẩn bị làm thêm ca đêm, kết quả Đặng Sơn tìm tới mời nàng ăn cơm, đuổi sao cũng đuổi không được, phiền chết Lương Như Yên rồi.

- Đuổi hắn đi cũng được, bất quá tôi có ích lợi gì ?

Tần Thiên cười nói, ánh mắt quét trên người Lương Như Yên một chút, cô nàng này hôm nay mặc một bộ chế phục tiêu chuẩn, đường cong thân hình lộ ra hết, trước ngực một cái nút áo mở ra, lộ ra hai vú tuyết trắng như ngọc, hai vú bị đè ép lại tạo ra một tiểu rãnh sâu không thấy đáy, nhìn vào làm cho lòng người méo mó.

- Sắc lang, không cho nhìn, giúp mỹ nữ đập ruồi là chuyện đàn ông các anh nên làm, sao còn yêu cầu thù lao.

Lương Như Yên liếc mắt nhìn Tần Thiên, hai tay che ngực, mặt hơi đỏ lên nói.

- Được rồi, thiệt là, cô quá keo kiệt, thôi kệ, bổn suất ca hy sinh vì cô đập ruồi một lần thì có làm sao.

Tần Thiên nói thì nói thế, nhưng đã vươn tay kéo Lương Như Yên vào ngực.

- A!

- Anh làm gì, Tần Thiên!

Lương Như Yên nhất thời kinh hãi, sắc mặt đỏ lên, nhìn Tần Thiên, trong lúc nhất thời quên đẩy Tần Thiên ra.

Nhưng Tần Thiên cũng không trả lời, mà chỉ ôm Lương Như Yên đi lại gần cửa đưa tay mở cửa.

Phía ngoài, Đặng Sơn một thân tây trang nghe được tiếng cửa mở, cho rằng Lương Như Yên nghĩ thông suốt, nhất thời mừng rỡ, cố ý sửa sang đầu tóc, cầm đóa hoa hồng đỏ thẩm, vẻ mặt tươi cười nhìn vào.

Trong nháy mắt, Đặng Sơn u mê, tình huống gì đây, tại sao Tần Thiên lại ở đây, mà còn ôm nữ nhân hắn thích nữa. Không thể nào, mình đang hoa mắt hả, mình rõ ràng hỏi thăm được chỉ có một mình Lương Như Yên trong công ty thôi, tại sao Tần Thiên cũng có mặt.

Đặng Sơn không tin dụi mắt, nhưng xác định hắn không nhìn nhầm, trước mặt vẫn là hai người, hơn nữa Tần Thiên còn cười cười nhìn mình.

- Được rồi, đừng xoa nữa, ngu ngốc, anh không nhìn lầm đâu, xoa nữa thì ghèn cũng tróc ra hết đó.

Tần Thiên lên tiếng, Lương Như Yên trong ngực vừa nghe thế liếc hắn một cái, nói chuyện quá thô tục đi.

- Chuyện gì xảy ra, Như Yên, rõ ràng chỉ có mình em trong phòng làm việc, tiểu tử này tại sao lại ở đây. Hơn nữa, sao em với hắn thân mật như vậy, không được, hai người không thể như thế.

Đặng sơn kích động lên tiếng, bó bông trong tay bị hắn xé nát.

- Có cái gì mà không thể, chúng ta là tình nhân, thân mật một chút thi, đúng không lão bà, tới hôn một cái chứng minh cho người ta cái nào.

Tần Thiên nói xong, nhân cơ hội hôn mặt nàng một cái, chiếm tiện nghi Lương Như Yên là việc hắn thích làm nhất, nhưng hắn vui sướng còn Lương Như Yên tức gần chết, bất quá nàng vẫn muốn phối hợp để đuổi Đặng Sơn đi, cho nên vẫn ráng nhịn.

- Đúng vậy, chúng ta nãy giờ trong phòng làm việc, anh nghe ai nói chỉ có một mình tôi ở đây. Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì.

Lương Như Yên lên tiếng, sắc mặt nàng lúc này đỏ bừng, nhẹ nhàng rúc vào trong ngực Tần Thiên, thật giống như một tiểu nữ nhân rúc vào người tình lang.

- Em! Hai người... Hai người không thể, Như Yên, em là của anh, em là của anh, không ai có thể cướp em, em là của ta, mày buông cô ấy ra, tiểu tử, nếu không đánh chết mày!

Đặng Sơn nổi giận, ném bó hoa xuống đất, đưa tay tới muốn tách hai người ra.

- Cút sang một bên!

Tần Thiên phủi phủi, cả người Đặng Sơn giống như bị lực lượng khổng lồ đụng phải mà té xuống đất, vô cùng đau đớn.

- Đặng Sơn, nghe kỹ, Như Yên là lão bà của tao, mày sau này cách lão bà của tao xa một chút, không nên lại dây dưa cô ấy, nếu không mày sẽ chết rất khó coi.

Tần Thiên lạnh lùng nói, một cổ khí thế vô hình từ người hắn phát ra.

Lương Như Yên nhìn bộ dạng Tần Thiên, trong lúc nhất thời ngẩn người, sau khi phục hồi tinh thần thì sắc mặt chợt đỏ thẫm, Tần Thiên lại còn nói nàng là lão bà của hắn, sắc lang này rõ ràng kiếm tiện nghi mình, bất quá hắn cũng đang giúp mình, vậy coi như xong, không cùng hắn so đo là được, trong lòng Lương Như Yên thầm nghĩ.

- Hừ! Tiểu tử, mày chờ đó!

Đặng sơn đứng lên lạnh lùng nói, hắn biết hiện tại mình không làm được gì, nên xoay người rời, lấy điện thoại gọi người trợ giúp.

- Này, mặt rỗ, tiểu tử hôm trước tôi nhờ anh xử lý đã xuất hiện, lập tức tới đây.

Đặng Sơn nói qua điện thoại.

Thấy Đặng Sơn đi, Lương Như Yên nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đẩy Tần Thiên ra không cho hắn tiếp tục chiếm tiện nghi của mình, bởi vì tay tên này rất không thành thật nhích tới nhích lui bên hông nàng, cũng may mình mặc quần áo đủ dày, nếu không đã bị chiếm đại tiện nghi rồi.

- Cảm ơn anh, Tần Thiên, nhưng anh phải cẩn thận một chút, Đặng Sơn âm hiểm sẽ không bỏ qua cho anh đâu.

Lương Như Yên có chút bận tâm nói, nàng biết Đặng Sơn người này có thù tất báo.

- Yên tâm, một Đặng Sơn nho nhỏ, tôi không để hắn trong lòng đâu, tùy tiện động động đầu ngón tay đã giết chết hắn rồi.

Tần Thiên nói.

- Thôi đi, anh nghĩ mình rất mạnh à.

Lương Như Yên liếc Tần Thiên một cái, sau đó xoay người đi vào trong phòng làm việc, Tần Thiên đi theo vào.

Bình Luận (0)
Comment