-
- Tần Thiên, hôm nay tôi làm thêm giờ, không thể nói chuyện với anh, nếu không thì anh về trước đi, hôm nào tôi mời anh ăn cơm tạ ơn.
Lương Như Yên ngồi xuống bàn làm việc nói, hiện tại cô có rât nhiều việc cần làm, cô cũng đã cố gắng mấy hôm rồi nhưng vẫn còn một đống việc chưa xong.
- Không có chuyện gì, cô làm việc của cô, tôi ở chỗ này xem là việc của tôi, dù sao tôi về nhà cũng không làm gì, về nhà còn không bằng ở chỗ này xem mỹ nữ.
Tần Thiên cười nói.
- Sắc lang, không cho phép anh nhìn loạn a, nếu không tôi móc mắt anh.
Lương Như Yên uy hiếp.
- Thôi đi cô nương, tôi cũng không nói nhìn cô, cô khẩn trương cái gì .
Tần Thiên khinh thường.
- Phòng làm việc trừ tôi ra chẳng lẽ còn có người khác!
Lương Như Yên bó tay.
- Dĩ nhiên, mỹ nữ phía sau cô rất xinh đẹp kìa!
Tần Thiên chỉ chỉ phía sau nàng.
Điều này dọa Lương Như Yên kêu to một tiếng, lập tức quay đầu lại, phía sau làm gì có ai.
- Làm tôi sợ muốn chết, tên khốn này!
Lương Như Yên che ngực quay đầu lại nhìn cả giận nói, kết quả lại không thấy Tần Thiên, không biết hắn chạy đi đâu, nàng nhìn quanh phòng cũng không phát hiện hắn, cửa chính thì nãy giờ vẫn đóng, cửa sổ thì cũng đã chốt, một người tự nhiên biến mất làm cho nàng hoảng sợ.
- Tần Thiên, Tần Thiên! Anh ở đâu, mau ra đây, không nên làm tôi sợ!
Lương Như Yên nhất thời khẩn trương, nàng sợ ma nhất, vừa rồi Tần Thiên nói phía sau nàng có người đã hù nàng sợ muốn chết, hiện tại Tần Thiên đột nhiên biến mất, nàng lập tức liên tưởng đến ma quỷ rồi.
- Làm sao, mỹ nữ, một giây đồng hồ không thấy đã nghĩ tới tôi rồi à.
Tần Thiên đột nhiên hiện ra sau lưng nàng, hai tay khoác lên vai nàng hù nàng trắng bệch.
- Khốn kiếp, anh chết đi!
Lương Như Yên nhất thời giận dữ, hung hăng đập một quyền vào ngực Tần Thiên, nước mắt ào ào chảy xuống, hai tay mạng đánh lên ngực hắn.
- Không phải chứ, vậy mà cũng khóc!
Tần Thiên vốn muốn trêu chọc Lương Như Yên một chút, không nghĩ tới lại hù nàng khóc luôn.
- Thôi thôi, đừng khóc nữa, tôi sai rồi, đừng khóc mà.
Tần Thiên vội vươn tay nắm lấy tay Lương Như Yên, nói xin lỗi.
- Hừ! Khốn kiếp!
Lương Như Yên hất Tần Thiên ra, vội đưa tay lau nước mắt, mới vừa rồi nàng bị dọa tới muốn ngất đi.
- Ục ục! Lúc này, bụng Lương Như Yên đột nhiên kêu lên, hiện tại nàng đói bụng rồi, giờ cũng đã tám giờ, cô còn chưa ăn cơm tối nữa, buổi trưa cũng chỉ đơn giản ăn một chút rồi vội tiếp tục công việc.
- Ục ục! Mà bụng Tần Thiên cũng lên tiếng kháng nghi, hắn cũng như Lương Như Yên ăn một chút buổi trưa rồi lo đi chụp ảnh, sau đó còn đi giải quyết chuyện Trương Hồng đến giờ vẫn chưa ăn gì.
- Đói bụng rồi sao, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, tôi mời xin lỗi chuyện vừa rồi.
Tần Thiên cười nói.
- Hừ! Tất nhiên anh mời rồi, tôi phải hung hăng làm thịt anh một bữa!
Lương Như Yên cả giận nhìn Tần Thiên, sau đó thu thập một chút, hai người đi ra ngoài.
- Chúng ta đi hàng đồ nướng đi, nơi đó đồ ăn rất ngon, mang thức ăn lên cũng mau!
Lương Như Yên chỉ vào hàng nướng cách đó không xa nói.
- Cô không phải nói hung hăng làm thịt tôi sao, qua đó thì có đồ gì mắc mà thịt tôi, đi nhà hàng ăn đi.
Tần Thiên nói.
- Không chịu, ăn chỗ này được rồi, tôi đói bụng lắm, không đi xa đâu.
Lương Như Yên bước nhanh tới, Tần Thiên theo phía sau, hai người một trước một sau tiến vào quán, tìm vị trí ngồi xuống.
- Hai vị ăn gì?
Lão bản trung niên bốn mươi mấy lập tức cầm thực đơn tới hỏi hai người.
- Tôi muốn một phần gà nướng, một cái Post Bar thịt bò tảng, thêm một chút rau trộn, còn anh.
Lương Như Yên hỏi Tần Thiên.
- Tôi nữa con cá, một con cút, một phần thịt dê, hai to cơm.
Tần Thiên nói.
- Tốt, hai vị chờ chút, rất nhanh sẽ có đồ ăn!
Lão bản gật đầu, sau đó đi xuống trong phòng bếp dặn đầu bếp làm món.
Lúc này, Đặng Sơn mang theo mười mấy tên côn đồ đi đến, trực tiếp bước tới trước mặt hai người.
- Mặt rỗ, chính là hắn, hung hăng dạy dỗ hắn một bữa cho tôi.
Đặng Sơn nhìn nam tử mặt rỗ bên cạnh chỉ vào Tần Thiên nói.
- Mày trở lại để trả tiền cơm thì được còn dẫn theo tên xấu xí này làm gì? Muốn chúng ta ói ra hết những gì nãy giờ ăn à!
Tần Thiên nhìn tên mặt rỗ thiếu chút nữa muốn ói, đúng là người cũng như tên, vừa nhìn mặt hắn Tần Thiên đã tưởng tượng đến một bãi phân chó mà bị người giẫm nát.
Lương Như Yên thấy cũng cau mày, muốn nôn tại chổ, rất không thoải mái.
- Đặng Sơn, anh tới đây làm gì?!
Lương Như Yên hỏi.
- Như Yên, em hãy nghe anh nói, anh biết, tiểu tử này khẳng định đã chuốc thuốc mê gì vào em nên em mới theo hắn, em yên tâm, hiện tại anh đã tìm người đến đây giáo huấn hắn đánh cho hắn hắn tàn phế, lúc đó em sẽ thanh tỉnh thôi, tới đây, em đi qua một bên đi, còn chuyện ở đây để anh lo.
Đặng Sơn hồ ngôn loạn ngữ nói.
- Dừng tay, không thể, Đặng Sơn, anh đừng kiếm cớ nữa, tôi sẽ không thích anh đâu, anh chết tâm này đi, anh đừng cố gắng làm gì, dẫn người anh rời đi đi.
Lương Như Yên lạnh lùng nói, đứng lên che trước mặt Tần Thiên.
- Hừ! Như Yên, anh sẽ không buông tha cho em, động thủ cho tôi, đánh chết tiểu tạp chủng này!
Đặng Sơn chỉ Tần Thiên phía sau Lương Như Yên, tên mặt rỗ cùng đám tiểu đệ vọt tới bao vây hai người, cả đám đều lấy hung khí ra, bộ dạng rất hung ác.
- Đặng Sơn, anh dám!
Lương Như Yên giận dữ, nhưng Đặng Sơn cũng không để ý tới cô.
- Được rồi, qua một bên chơi đi, xem chồng em đánh đám tự cho là đúng này một trận để bọn hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.
Tần Thiên cười nói, đưa tay kéo Lương Như Yên về phía sau.
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên, lại nhìn đám người cơ bắp cuồn cuộn kia, trong lòng âm thầm cầu nguyện Tần Thiên hạ thủ nhẹ một chút tốt nhất đừng xãy ra đổ máu, bởi vì từ sau chuyện trong quán ăn lần trước, cô tuyệt đối tin Tần Thiên không phải người tầm thường, đám du côn cơ bắp cuồn cuộn này tuyệt đối không phải đối thủ.
- Đến đây đi, tụi cùng tiến lên để tao giải quyết cho nhanh, ta còn muốn ăn cơm nữa.
Tần Thiên lười nhác lên tiếng, bộ dáng tùy úy không để đám người vào mắt.
- Hừ! Muốn chết, mặt rỗ, giết chết hắn, tôi chịu trách nhiệm!
Đặng Sơn thấy Tần Thiên kiêu ngạo, tức giận quát.
Mặt rỗ vừa nghe Đặng Sơn nói, lập tức gật đầu với huynh đệ của mình, cùng nhau nhào tới, hung khí trong tay đồng loạt đánh về phía Tần Thiên.
- Hừ!
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt cả người đã biến mất. Sau một khắc, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.